Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486

Trong quá trình này, ngoại trừ đường cao tốc, còn phải đi qua một đoạn quốc lộ ngắn.

Chính là đoạn quốc lộ này, một người chăn dê đột nhiên lùa đàn dê qua, bác tài không tránh kịp, đâm chết hai con dê

Quan trọng nhất là, chiếc xe khách cũng vì thế mà hỏng, không có cách nào khởi động được, mà lại đi được nửa đường rồi, muốn quay lại cũng không quay lại được, toàn bộ người trên xe đều bị mắc kẹt lại đây.

Sau khi tắt máy, bên trong xe rất ngột ngạt.

Nhiều hành khách xuống xe, ngồi thành hàng dài bên đường. Lam Ngọc Anh cũng xuống xe, tìm một phiến đá cao ngồi lên.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.

Xe khách mãi không sửa được, nhóm người cũng bắt đầu ồn ào, đột nhiên có một tiếng phanh xe vang lên bên tai. “Land Rover từ đầu đến vậy?” “Ai da con mẹ nó. Biển số xe quá kinh, năm số tám.

Lam Ngọc Anh nghe nhóm người bàn tán, không nhịn được cũng nhìn sang, khi nhìn thấy đôi mắt sâu thầm kia cô sững sờ.

Hoàng Trường Minh?

Lam Ngọc Anh nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia qua tấm kính chắn gió, mặt trời trên đầu quá chói, cô dường như không nhìn rõ, đột nhiên, nhìn thấy bóng hình cao to rắn chắc của anh bước ra khỏi xe.

Hơn nữa, còn đi thẳng đến hướng mình. Những hành khách đều đang tò mò bàn tán, đưa mắt nhìn theo.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn Hoàng Trường Minh đi đến trước mặt, chắn ngang một vùng ánh sáng mặt trời, có thể nhìn thấy hầu kết và cái cằm nhọn của anh, cũng đang nhíu mày nhìn cô.

Cô nuốt nước bọt, ngạc nhiên rồi lại kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?” “Trùng hợp đi ngang qua thôi.” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.

Lam Ngọc Anh há to miệng, vậy cũng không phải là quá trùng hợp rồi sao?

Hoàng Trường Minh liếc nhìn tài xế đang nằm dưới đất sửa xe, đám người lo lắng chờ đợi bên cạnh, bởi vì bọn họ ở ngay giao lộ quốc lộ, nên rất dễ phát hiện. Anh nhíu mày, cằm hất ra hiệu về phía cô: “Lên xe. Lam Ngọc Anh mím môi, không nhúc nhích. “Vậy cô muốn ngồi đây đợi bao lâu? Nếu như tiếp tục đứng đây chờ, e rằng đến tối cô cũng không về quê được đâu.”

Hoàng Trường Minh nhếch môi nói xong, dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Tôi đúng lúc có việc, thuận đường đưa cô đi.

Lam Ngọc Anh cắn môi, cảm thấy cách này không tốt lắm, liền do dự đứng lên.

Chỉ là sau khi cô xuống xe tìm được một phiến đá, ngồi liền hơn hai tiếng đồng hồ, hai chân đã tê rần, vừa định đứng dậy, lại bị ngã ra sau, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Lòng bàn tay khô ráo đặt ở đó, có thể nhìn thấy rõ đường sinh mệnh. Cô càng cắn chặt môi, do dự không biết có nên đưa tay ra không.

Hình như không còn chút kiên nhẫn nào, Hoàng Trường Minh trực tiếp kéo lấy cô, dùng sức một chút liền kéo cô ra khỏi phiến đá, sau đó xoay người, bước thẳng về phía chiếc xe Land Rover, có điều vẫn chú ý đến cô nên bước chậm lại.

Mở cửa xe, trực tiếp nhét thẳng cô vào trong.

Thấy anh đưa tay kéo dây an toàn, Lam Ngọc Anh vội vàng nói: “Để tôi tự làm.

Thấy cô thắt dây an toàn xong, Hoàng Trường Minh đóng cửa xe lại, đi vòng sang bên kia, nổ máy, chiếc xe Land Rover màu trắng phóng đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người. “Đi hướng này à?”

Sau khi lái xe dọc theo quốc lộ hơn mười phút, Hoàng Trường Minh nâng cằm.

Lam Ngọc Anh rút ngón trỏ lại: “Ừ” “Sao vậy?” Thấy anh cau mày, cô không nhịn được hỏi. “Không có gì. Hoàng Trường Minh khẽ nói.

Đường cằm nhọn hoắc có chút thắt lại, con đường này không có gì xa lạ, cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, dường như đã đi qua hơn một lần.

Buổi tối, chiếc xe Land Rover màu trắng dừng lại trước cửa một ngôi nhà.

Lam Ngọc Anh thảo dây an toàn xuống xe, cầm theo túi xách, thấy anh cũng xuống xe, mím môi hỏi: “Ưm, tôi đến rồi, anh nói có việc đến đây là có việc gì vậy?”

Vừa rồi trên đường, Hoàng Trường Minh không có ý thả cô xuống, đi thẳng đến nông thôn, nói có việc cần đến đây. “Chụp mấy bức ảnh” Hoàng Trường Minh lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc. “Chụp ảnh?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Hoàng Trường Minh bật lửa, chuyên nghiệp nhả ra một làn khói: “Hoa lá cỏ cây, có sông có núi, còn có nhà nhỏ, Đậu Đậu chưa đến nông thôn bao giờ, nó muốn xem”

Lam Ngọc Anh ngây ra, nghi ngờ hỏi: “Anh từ thành phố xuống đây, chỉ để chụp ảnh?” “Không được sao?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại. “Được.” Lam Ngọc Anh nghẹn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK