Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86

Nói là hôn, thật ra còn chẳng bằng bảo là cằn.

Hoàng Trường Minh giữ chặt gáy cô, không để ý tới sự giãy giụa của cô, chỉ ra sức hôn một cách hung tợn.

Anh hoàn toàn không nể tình, giữa răng và mỗi mang tính chất trừng phạt đã dẫn dẫn có mùi máu. “Anh làm gì vậy… rất đau

Lại thêm đau đớn trên mỗi làm Lam Ngọc Anh rất uất ức.

Mặt Hoàng Trường Minh đột nhiên ghé sát lại gần cô thêm một chút, trên gương mặt có hơi tức giận hung ác lại kèm theo chút sức lực nghiến răng nghiến lợi nói: “Lam

Ngọc Anh, em xem những lời tôi nói với em như gió thoảng bên tai à?”

Lam Ngọc Anh hơi sợ hãi.

Cô nhìn cổ anh đang dần nổi mạch máu lên, nuốt nước miếng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. “Cái cậu đồng nghiệp nam đó đưa em tới!” Hoàng Trường Minh khẽ quát. “…” Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng hiểu.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh trở nên âm u lạnh lẽo, tựa như có thể đóng băng cô lại: “Thì ra là em không thể chịu được nỗi cô đơn! Mấy có mấy ngày mà em đã dụ dỗ và ở cùng với cậu ta rồi!” “Không phải như anh nghĩ đâu!”

Lam Ngọc Anh cắn môi, tự giải thích: “Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài thì gặp cậu Ngô ở ngay gần nhà, cậu ấy vừa đi ra khỏi nhà của người thân, chỉ là tiện đường muốn mời tôi uống cà phê thôi ”

“Cậu ta thích em?” Cặp mắt sắc của Hoàng Trường Minh ngưng lại. “Hả, đúng là cậu ấy bảo muốn theo đuổi tôi…

Lam Ngọc Anh ghét sự trung thực của mình, nói xong bèn thấy hối hận, quả nhiên một giây sau bị anh nhấc căm lên: “Em đồng ý?” “Tôi không có!” Cô lắc đầu mãnh liệt. “Tôi đã nói với cậu ấy là không thể, cậu ấy không phải kiểu người tôi thích! Với lại bọn tôi đã nói rõ ràng là từ nay về sau chỉ là đồng nghiệp, cậu ấy cũng đồng ý rồi, nhưng vẫn khăng khăng muốn đưa tôi tới, nói là chỉ coi như một người bạn tình nghĩa thôi nên tôi mới ngồi lên xe của cậu ấy tới đây.

Lam Ngọc Anh không hề nói dối, lúc xuống xe trên mặt của cậu Ngô còn có vẻ xám xịt khi bị từ chối.

Đương nhiên cô vẫn chưa nói cho anh biết lúc đó cô từ chối cậu Ngô là do còn có một lý do khác Cô đã thích người khác… “Thật à?”

Thật!”

Hoàng Trường Minh híp mắt dò xét cô một hồi lâu.

Sau khi xác định được cô không hề nói dối thì sự tức giận giữa hai hàng lông mày của anh giảm đi không ít, thả cắm cô ra, tay phải nhéo trên eo cô và lần xuống dưới: “Còn đau mông nữa không?”

“Hơi hơi.” Lam Ngọc Anh gật đâu.

“Chân thì sao?” Hoàng Trường Minh lại hỏi.

Lam Ngọc Anh đạp mạnh chân anh một cái dưới bàn ăn, giọng nói hơi oán trách: “Cũng hơi, anh dẫm mạnh quá…” “Ừ, vậy lần sau nhẹ hơn chút.” Hoàng Trường Minh nhếch đuôi lông mày. “…” Lam Ngọc Anh há miệng, còn có lần sau nữa à? “Hoàng thị và Lam thị định hợp tác, hôm nay cha em mời tôi tới ăn cơm là vì có chuyện cần nói. Còn Lam Ngọc Thiên tự chạy tới công ty bảo là xe bị hỏng giữa đường rồi nên muốn đi nhờ xe tôi về nhà họ

Lam.”

Ho?

Lam Ngọc Anh giật mình nhìn anh, chẳng lẽ là anh đang giải thích với cô à…

Chẳng biết tại sao sự ngột ngạt từ khi bước vào nhà họ Lam đã bị quét sạch, tâm trạng cũng thoải mái hơn. “Miệng bị cần có đau không?”

Lam Ngọc Anh vừa lắc đầu đã ngay lập tức hối hận.

Bởi vì cảm của cô lại bị nhấc lên, nhưng mà lần này rất nhẹ nhàng, bao gồm cả đôi môi mỏng của anh đang hôn lên môi cô.

Hoàng Trường Minh giống như là đang nếm một chén rượu ngon lành, cảm nhận từ cạn đến sâu.

Lam Ngọc Anh vô vọng tê liệt trong lồng ngực anh, yên lặng bị anh năm lấy một trong hai cái mềm mai.

Phát hiện ý đồ muốn đi xa hơn của anh, cô vội vàng ngăn lại. “Ngày dâu của em hết chưa?”

Lúc Hoàng Trường Minh nói, hơi nóng giữa răng môi phả vào tại cô khiến tâm tư cô trở nên rối loạn.

Lam Ngọc Anh rũ mắt xuống không dám nhìn anh: “Mới ngày thứ hai thôi.” “Mới ngày thứ hai?” Hoàng Trường Minh nhíu mày, vẻ mặt buồn bực, chôn mặt vào cổ cô thở dốc và than thở: “Sao tôi có cảm giác như đã hai mươi ngày rồi vậy.”

Lam Ngọc Anh im lặng nhìn anh.

Hoàng Trường Minh ngẩng đầu lên, bóp eo của cô lý sự: “Nhìn cái gì Cẩn thận có máu tôi cũng ăn em đấy!” ” Lam Ngọc Anh sợ hãi run lên.

Hoàng Trường Minh lấy một điều thuốc ra, sự ham muốn dưới đáy mắt dần dần biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK