Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1904

“Cho cháu cái này!” Trần Văn Sáng đưa cho cô một cái túi xách.

Sau khi gọi cho cảnh sát, cảnh sát đã trực tiếp đến nơi ở của tên tội phạm kia và tìm thấy quần áo, túi xách của bọn họ, bên trong có tất cả đồ đạc cá nhân của bọn họ như điện thoại di động và vật tùy thân đều được trả lại cho chủ nhân của nó.

Lý Lan Hoa đưa tay nhận lấy, đôi mắt sáng ngời nhìn anh ta: “Chú nhỏ, hôm nay may mà cháu gặp được chú, nếu không có chú thì bọn cháu coi như tiêu đời rồi, chú chính là Luckyman của cháu!”

Luckyman.

Trái tim như mặt hồ phẳng lặng của Trần Văn Sáng khẽ gợn sóng.

Lý Lan Hoa cúi đầu liếc mắt nhìn: “Đúng rồi, cám ơn chú đã đưa áo khoác cho cháu, cháu trả lại cho chú nè!”

Nói xong, cô ấy giơ tay kéo khóa chiếc áo khoác trên người mình.

Dây đeo bên trong đã bị đứt từ lâu, vải áo ở bên trong bị xé rách cũng sắp rơi đến nơi, nếu cô cởi ra sẽ không có gì đế mà che lại, hơn nữa bây giờ màn đêm đã buông xuống, tiết trời đầu xuân phương bắc cũing không ấm áp cho lắm.

Trần Văn Sáng trầm giọng ngăn cản: “Trước hết cháu cứ mặc áo vào đi!”

Lý Lan Hoa Tư nghe xong bèn không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn mặc vào.

Nhìn thấy cô bé một thân một mình như vậy, Trần Văn Sáng Thâm dập tàn thuốc, mở cửa xe, hờ hững nói: “Lên xe đi, chú đưa cháu về trường!”

Lý Lan Hoa Tư thoáng lo sợ run rẩy, sau đó cô ấy gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong xe, không quên kinh nghiệm xấu hổ trước đó, lần này cô thất dây an toàn trên người thật chắc.

Trần Văn Sáng dường như liếc cô bé một cái, rồi khởi động xe.

Cũng giống như trước đây, trong xe quá yên tĩnh, không có đài phát thanh, cũng không có âm nhạc, dường như anh ta không có sở thích về mấy cái này.

lắm, chỉ có tiếng động cơ xe và thỉnh thoảng có tiếng còi vang bên tai Dường như Lý Lan đã quên những điều khủng khiếp xảy ra vào buổi tối ban nãy, cô chủ động phá bầu không khí im lặng: “Chú nhỏ, sao chú lại ở đó vậy?”

“Làm nhiệm vụ” Trần Văn Sáng trả lời ngắn gọn.

“Nhiệm vụ gì vậy ạ?” Lý Lan Hoa hỏi.

Thấy anh ta không trả lời mình, cô bĩu môi: “Cháu biết rồi, nhất định đây là bí mật quân sự!”

Con ngươi đen láy sâu thẩm của Trần Văn Sáng liếc sang cô ấy, thấy cô bé trầm ngâm rũ mắt xuống, thấp giọng giải thích: “Một người lính tại ngũ nổi tiếng trong quân đội đã vi phạm quy định nghĩa vụ quân sự, bỏ trốn ở Sài Gòn, bây giờ hắn đang lưu lạc trong các quán bar lớn và trốn ở những nơi bí mật tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp, vụ án lần này là do chú phụ trách bản hắn!

Lý Lan Hoa Tư đương nhiên không hiểu lắm chuyện này, nhưng cô lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, thì thào nói: “À, vậy lần trước chú ở quán bar đó cũng là để bắt hẳn ta sao?”

“Ừ” Trần Văn Sáng gật đầu.

“À.“ Lý Lan Hoa lúng túng gãi gãi đầu, cô chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Chú, băng gạc trên tay phải còn chưa được tháo ra, chột dạ, bèn thận trọng hỏi: “Vậy thì lần này chú bắt được hắn rồi ạ? “

Trần Văn Sáng nhìn cô một cái: “Chưa, ‘Sắc mặt của Lý Lan Hoa ngượng ngùng, buột miệng lí nhí n thật là xấu sốt”

Trần Văn Sáng Bây giờ không tắc đường, cho nên chiếc xe jeep nhanh chóng dừng ở cổng trường THPT Thanh Diệp.

Lúc này không bị kẹt xe, chiếc xe Jeep nhanh chóng dừng ở cổng trường THPT Thanh Diệp.

Lý Lan Hoa cởi dây an toàn ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi xe, sau đó đặt tay trượt theo cửa kính xe đang hạ xuống như một con mèo, cười nói với anh: “Chú nhỏ, cảm ơn chú đã đưa cháu trở về! Chú đi đường cẩn thận nhé!”

Những mẫu xe địa hình này tương đối cao, thêm việc hai chiếc xe .Jeep này của Trần Văn Sáng cũng không phải là xe thông thường, chúng đã được sửa đổi theo tiêu chuẩn quân sự, chiều cao của thân xe sẽ cao hơn bình thường một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK