Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421

“Vốn dĩ muốn ở trong nước một thời gian, không ngờ công ty lại gặp khó khăn!” Hoàng Thanh Thảo thở dài, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng trung thực của Lam Ngọc Anh: “Cô thực sự không yên lòng về hai đứa! Nhưng mà cũng may, ba cháu bị cháu làm cho tức phải nhập viện, nhất thời cũng không có lực sát thương quá lớn! Hơn nữa, trước khi đi cô đã nói chuyện với bác sĩ phụ trách rồi, để ông ấy tịnh dưỡng trong bệnh viện một thời gian!”

Lam Ngọc Anh nghe xong, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Không phải chứ? Như vậy cũng được sao?

Nhìn đám người đang xếp hàng kiểm tra an ninh phía sau, Lam Ngọc Anh không khỏi cắn môi: “Cô, khi nào cô lại trở về ạ?”

“Cô không biết nữa!” Hoàng Thanh Thảo cười rộ lên: “Ngọc Anh, cháu không nỡ để cô đi sao?”

“Vâng!” Lam Ngọc Anh nặng nề gật đầu.

Hoàng Thanh Thảo càng cười nhiều hơn, đi tới nắm lấy tay cô, cố ý hướng về phía cháu trai hừ hừ nói: “Trường Minh, cháu đối xử với Ngọc Anh tốt một chút! Không cho phép bắt nạt con bé, nếu không, cẩn thận cô phế bỏ cháu!”

Hoàng Trường Minh nhíu mày, trong lòng Lam Ngọc Anh rất cảm động. Lúc chuẩn bị đi vào kiểm tra an ninh, Hoàng Thanh Thảo cố ý kéo cô sang một bên, siết chặt tay cô, thay đổi bộ dáng nói đùa vừa rồi, giọng điệu rất trầm thấp lại nghiêm túc nói: “Ngọc Anh, cô giao Trường Minh cho cháu, nhớ chăm sóc nó thật tốt!” “Vâng… Lam Ngọc Anh gật đầu.

Lúc Hoàng Thanh Thảo buông tay cô ra, bà vỗ vỗ trên tay cô, uể oải cười với hai người, vẫy bàn tay cầm thẻ máy bay và hộ chiếu: “Được rồi, cô phải đi rồi, nếu không thì sẽ không kịp!”

Đưa mắt nhìn bóng dáng Hoàng Thanh Thảo biến mất trong lối đi kiểm tra an ninh, hai người mới xoay người bước ra khỏi sân bay.

Trong suốt quá trình này, Lam Ngọc Anh vẫn nhịn không được quay đầu nhìn lại hai lần, trong lòng mong chờ lần gặp sau.

Chỉ là lúc này cô cũng không biết, lúc gặp lại sẽ cách xa lâu như vậy… Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh mở mắt ra, nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Trường Minh trên giường.

Chăn ga gối đệm bên cạnh lạnh ngắt, trong phòng tắm cũng không có tiếng nước.

Cô nghi ngờ dụi mắt bước xuống giường, mơ hồ nghe thấy có tiếng động trong bếp, cô vừa bước tới thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Bếp lửa đang bật, trong chảo dường như có khói dày đặc, thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh đang đứng đó, sườn mặt cương nghị lại tuấn tú, lông mày nhíu lại, trên người đang đeo tạp dề cô thường mặc để nấu ăn.

Lam Ngọc Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Mặc dù có thể thấy rõ anh đang nấu cái gì, nhưng cô vẫn không dám tin hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh đang làm gì vậy?”

Hoàng Trường Minh nghe thấy tiếng liền nghiêng đầu liếc cô một chút, động tác trên tay không ngừng.

“Đi rửa mặt đi, sắp xong rồi!”

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, quay người đi về phía phòng tắm, ngoài sự bàng hoàng, cô còn thực sự rất sợ ngôi nhà sẽ bị đốt.

Khi quay lại lần nữa, cửa phòng bếp đã đóng lại, nhưng mơ hồ có thể cảm thấy bên trong là một mớ hỗn độn, trên bàn có hai chiếc đĩa sứ trắng, phía trên có một thứ đen sì nhìn không ra là cái gì, duy nhất có thể phân biệt chỉ có sữa bò trong ly.

Lam Ngọc Anh lấp liếm: “Đây đều là anh làm?”

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch môi.

Lam Ngọc Anh càng sợ hãi hơn.

Là ai hôm qua mới nói đàn ông vào bếp là không có tiên đồ?

Trước mặt có một đôi đũa, Lam Ngọc Anh kéo ghế ngồi xuống, gắp một vật thể không rõ đưa lên miệng.

Vừa mới nhai hai lần, Hoàng Trường Minh liền hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Muốn nói sự thật sao?” Lam Ngọc Anh do dự.

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt sắc bén của anh, không dám nói dối, đành phải cẩn thận cân nhắc: “Không ngon lắm…”

Vừa dứt lời, Hoàng Trường Minh ở đối diện liền phất tay áo rời đi.

Lam Ngọc Anh: ”…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK