Chương 335
“Em định gọi anh là anh họ thật à?” Hoàng Trường Minh sa sầm mặt mày.
Lam Ngọc Anh lắc đầu: “Em không Hoàng Trường Minh thấy vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Không chút dự báo, anh bất ngờ đổ người về phía cô, rất gần, hơn nữa càng lúc càng gần.
Mười phân, năm phân, ba phân…
Bất ngờ có tiếng động từ ngoài cửa vọng vào.
Hoàng Thanh Thảo đang bước một chân vào thì nhìn thấy cảnh tượng bên trong bèn quay đầu đi ngay: “Ả, hình ảnh nhạy cảm không được nhìn, không được nhìn.
Lam Ngọc Anh xấu hổ muốn chết.
Cô nhét thuốc cho anh, mặt mày đó bừng đứng dậy định đi ra.
“Anh đưa em về “Không cần đầu.”
Cô lắc đầu, nhưng Hoàng Trường Minh đã mặc áo sơ mi vào, cầm cả áo khoác theo.
Từ lúc trong phòng đi ra tới ngoài vườn, Lam Ngọc Anh đều không ngắng đầu lên. Ra khỏi cửa lớn, cô vẫn cảm thấy ánh mắt trêu chọc của Hoàng Thanh Thảo còn đó, thật sự muốn chui xuống một cái lỗ cho bớt xấu hổ.
Hai căn nhà là hàng xóm, chỉ cách có vài bước chân.
Di động đột ngột rung lên, âm thanh sắc nét giữa một đêm khuya tĩnh mịch.
Lúc đi ra ngoài Lam Ngọc Anh không mang theo di động nên nó phát ra từ di động của Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anh chỉ vô tình liếc sang, chữ tiếng Anh “Sunny” thấp thoáng trên màn hình, dịch ra là ấm áp, vừa đọc là biết tên một cô gái. Hơn nữa cô dám chắc chắn, nhất định là vợ chưa cưới của anh.
Hoàng Trường Minh không bắt máy, chỉ hơi nhíu mày rồi tắt đi.
Một động tác có phần quen thuộc.
Giống như một gáo nước đá khiến cô bừng tỉnh giữa một đêm hè oi ả.
Lam Ngọc Anh đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào thì tay một lần nữa bị nằm lấy. Cô cúi xuống, nhìn thấy lòng bàn tay lớn của anh nằm trọn lấy cổ tay cô, không chút dư thừa.
Phải dùng sức một chút cô mới thành công rút được tay mình ra.
“Hoàng Trường Minh, anh đã có vợ chưa cưới rồi.”
Cô buộc phải nhắc lại lần nữa, đồng thời nhấn mạnh, giống như đang nhắc nhở anh, càng giống như nhắc nhở chính mình.
“Ừm.” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Lần này, anh đưa ra một câu trả lời chính diện.
Lam Ngọc Anh gượng kéo khỏe môi: “Em từng gặp hai lần rồi, rất xinh đẹp.”
Hoàng Trường Minh hơi ngẩn người.
Dường như đã dự liệu trước anh sẽ có phản ứng này, Lam Ngọc Anh hơi cụp mắt xuống, lặp lại những lời đã nói khi chia tay: “Hoàng Trường Minh, em từng nói nếu anh muốn, em có thể làm bạn với anh. Còn nếu anh không thích, chúng ta có thể làm người xa lạ.”
Đôi mày của Hoàng Trường Minh dân dân nhíu chặt lại.
“Ngọc Anh.”
Giọng trầm ấm của người đàn ông bất ngờ vang lên.
Lam Ngọc Anh giật mình, hoảng loạn ngẩng đầu lên. Cách xưng hô này giống như hai người họ chưa từng chia xa vậy.
Hoàng Trường Minh nheo mắt lại, không biết có phải vì đứng quay lưng lại cả một bầu trời khuya khoắt hay không mà trong đôi mắt anh có một khoảng tối đậm: “Từ lúc giao dịch tới bây giờ, bao nhiêu lâu như vậy, em có bao nhiêu tình cảm với anh?”
Lam Ngọc Anh hơi bất ngờ, như có tiếng nổ bên tai, dường như cô không nghĩ anh sẽ hỏi như vậy.
“Một chút cũng không có sao?” Hoàng Trường Minh buồn bã gặng hỏi.
Nhớ tới chữ “Sunny” trên màn hình, nhớ tới cảnh hai người ấy đứng xứng đổi thân mật, lại nghĩ tới chuyện họ không còn tương lai.
Lam Ngọc Anh đặt tay sau lưng, móng tay lặng lẽ đâm vào lòng bàn tay.
Cơn đau ập tới, cuối cùng cô cũng lấy được sức mạnh để trả lời: “Ừm”
Hoàng Trường Minh đứng đực ra đó, đáy mắt sâu thảm, có chút thất vọng, có chút hụt hãng, hoặc còn một vài cảm giác nào khác. Cuối cùng, giọng nói của anh tan vào trong cơn gió đêm.
“Anh nhìn em đi vào.”