Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26

Giọng nói phía sau nhỏ dần rồi cuối cùng cũng không nghe được thêm gì nữa, Lam Ngọc Anh nheo mắt nhìn lại cảnh nam nữ đang ăn.

Không lâu trước đây, cô còn ác ý cho rằng hai người là một cặp hoàn hảo, nhưng bây giờ cô dường như muốn phủ nhận ý kiến đó.

Tại sao vậy nhỉ?

Lam Ngọc Anh đứng bên chiếc bàn dài, và đột nhiên gió làm rối tung những lọn tóc trên trán cô.

Tiệc chiêu đãi được tổ chức trên boong, ngọn đèn hình bông hoa mộc lan trắng soi sáng cả con tàu du lịch đông nghẹt người, ai nấy đều quần áo thơm tho in bóng trên sàn, ánh đèn bên bờ sông đối diện như đã cách xa cả một thế giới.

Ngoại trừ những nhân viên phục vụ, tất cả mọi người ở đây đều ăn mặc chỉnh tê, đứng thành nhóm và nói chuyện rôm rả, nhưng Lam Ngọc Anh vẫn có thể nhìn thấy Hoàng Trường Minh thoáng qua trong đám đông. Anh ta mặc bộ vest đen giản dị nhưng vẫn đủ đẳng cấp, tay áo hở, không cà vạt mà thay vào đó là thắt nơ, với một chiếc khăn vuông xếp ở túi bên ngực trái.

Cô đã nhận thấy rắng luôn có những người sang trọng đứng xung quanh anh ta kể từ khi đến đây.

Hoàng Trường Minh không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ khẽ gật đầu, phần lớn cuộc trò chuyện là do người trợ lý đứng bên cạnh giúp anh ta tiếp lời.

Lúc này, Trường Minh trông thật lạnh lùng với đôi lông mày không suy chuyển, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ của cao nhân lâu năm, đường nét khuôn mặt trầm lắng, ánh sáng trên mặt sông in vào đáy mắt, rực rỡ đến lạ, nhìn từ góc tối nơi Ngọc Anh đang đứng, anh ta càng trở nên nổi bật.

Cô bất giác trở nên hồi hộp và nín thở trong giây lát.

Chợt nhận ra răng anh bỗng vắng mặt một lúc, Lam Ngọc Anh cảm thấy có chút hụt hãng và….. buồn bã…..

Sao chứ? Cô thấy buồn ư? Sao có thể như thế được? Cô điên rồi sao?

Ngọc Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt và phát hiện Lam Ngọc Thiện đứng cách đó vài bước cũng đang nhìn mình chăm chăm, dường như cô ta rất khó chịu với ánh mắt vừa nãy của Ngọc Anh.

Gô cố gảng định thần lại, bưng khay đứng dậy và nói: “Một con chó điên cắn anh, chẳng lẽ anh còn muốn cần lại?”

tuyết Hoàng Trường Minh mở tròn mắt kinh ngạc vài giây.

Sự ví von này quả nhiên táo bạo.

Nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô xoay người uống một ly cocktail khác rồi rời đi, đôi môi của Hoàng trường Minh khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

Trợ lý Phan Huy đứng bên cạnh anh ta chợt

Bữa tiệc cocktail sôi động vẫn tiếp tục.

Lam Ngọc Anh đứng tại chỗ, chắp tay trước ngực và tiếp tục phục vụ các vị khách ở đây, đồng thời cô cảnh giác hơn với Lam Ngọc Thiện, người mà giờ đây đang cười e lệ ở bên cạnh Hoàng Trường Minh.

Lam Ngọc Thiện diện một chiếc váy dạ hội lệch vai với đường xẻ ngực táo bạo, trông như một nàng công chúa lộng lẫy.

Nhìn cô ta một hồi, Lam Ngọc Anh lại bất giác nhìn xuống bản thân, mặc dù cũng mặc váy dài để phù hợp với lễ tân, nhưng rõ ràng chiếc váy rẻ tiền này không thể so sánh với đầm dạ hội của Ngọc Thiện, chưa kể nó còn là váy đồng phục mà tất cả các nhân viên ở đây đều mặc.

Cách đó không xa, cô không biết từ lúc nào trước mặt Lam Ngọc Thiện bỗng xuất hiện một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, mặc một bộ vest tây trang trọng, ánh mắt tinh nghịch. Lam Ngọc Thiện nói gì đó với cậu bé, và cậu ấy nhanh chóng chạy về phía Ngọc Anh.

“Chị ơi, chị lấy cho em một ly nước trái cây được không?”

Lam Ngọc Thiện nhìn bé trai nhỏ đang nhìn lên mình với đôi mắt long lanh, giọng nói của đứa trẻ thật nhẹ nhàng và giòn giã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK