Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146

Cơ thể Trương Tiểu Du lập tức cứng đờ, vô thức muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể rằn chắc trước mặt vẫn bất động, anh ôm chặt cô vào lòng, không cho cô có cơ hội thoát ra.

Cô gặp Ngô Huỳnh Đông khi còn học đại học, hai người quen nhau rồi yêu nhau, mọi người đều nói rắng tình cảm đại học hầu như chỉ xoay quanh khuôn viên trường học mà thôi, nhưng họ gần như là hình mẫu trong mắt của mọi người. Ngô Huỳnh Đông đến năm 4 được nhà trường cử đi du học, tuy đi du học cũng không làm ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa hai người, cho dù hai năm qua không gặp nhiều nhưng tình cảm vẫn như vậy.

Cô yêu Ngô Huỳnh Đông đã tròn năm năm, nhưng họ chưa bao giờ thân mật đến mức như vậy, cho dù mỗi lần hôn anh cũng đều quan tâm đến cảm xúc của cô, sợ cô không thoải mái, vô cùng nhẹ nhàng, hôn lưỡi kiểu này là không bao giờ xảy ra Như bây giờ, cô cồn bị cưỡng bức cạy răng ra, nụ hôn nóng bỏng kiểu này là điều cô chưa từng trải qua.

Hơn nữa, Ngô Huỳnh Đông chưa bao giờ hút thuốc, mùi thuốc lá giữa môi và răng cũng không quen thuộc. Vì vậy nên gai ốc ở sau gáy của cô nổi hết cả lên, hai chân trở nên mềm nhữn không tự chủ được.

Tiếng bước chân lộn xộn từ trong ngõ đi ra, kèm theo những tiếng chửi rủa: “Mẹ kiếp, con ả kia chạy đi đâu rồi! Rõ ràng là thấy cô ta chạy tới đây!”

“Đây là ngõ cụt rồi, ở đây không thấy, chạy lên con đường phía trước tìm tiếp đi, mau đuổi theo!”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng bước chân của đám người đuổi theo cũng nhanh chóng biến mất.

‘Sau khi Trương Tiếu Du chắc chắn rằng đám người đó đã rời đi, cô lập tức đẩy người đàn ông trước mặt ra, giơ tay tắt vào mặt anh ta.

Trần Phong Sinh bị cô đẩy ra sau, lảo đảo hồi lâu, mím môi châm chọc khuôn mặt đỏ bừng của cô. Nhưng bởi vì bị cô đánh mà khuôn mặt hơi ngơ ra có chút khó tin.

Đây là cái tát đầu tiên anh nhận được sau hai mươi chín năm kể từ khi sinh ra, vậy mà lại là một người phụ nữ đánh anh!

Trần Phong Sinh lập tức tức giận, hành động này đơn giản là đang thách thức uy quyền của anh. Đôi mắt đào hoa của anh bừng lên ngọn lửa, gần như là ẩn giấu nguy hiểm chuẩn bị bộc phát. Anh bước tới kéo bàn tay đang giơ lên của cô, giọng nói trầm uy bật ra giữa kẽ răng: “Cô dám đánh tôi?”

Trương Tiểu Du bị chất giọng trầm đặc phát ra từ anh làm cho kinh ngạc, theo bản nawgn lùi lại nửa bước, trong lòng cảm thấy có chút chấn động, Nhưng cô đâu dễ cầu xin sự thương xót của tên cặn bã này, cô cứng đầu lớn tiếng đáp: “Tôi đánh anh đấy, thì làm sao, cái tên thối lưu manh này! Ai bảo anh lúc nãy… lúc nãy cứ thè lưỡi ra. Đồ khốn khiếp, đồ lưu manh!”

“Cô nói ai lưu manh?” Trần Phong Sinh nheo lại đôi mắt đào hoa, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vừa rồi là đòi ôm tôi”

“Tôi…” Trương Tiểu Du xấu hổ, Trong lòng tự biết là mình sai, thế nhưng lại bị chiếm tiện nghĩ như vậy thật sự xấu hố mà.

‘Trần Phong Sinh đen mặt lại, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra lúc nãy tôi nên để bọn họ bắt được côI”

Trương Tiểu Du không tin lời anh, cô biết rõ hai người kia đã chạy về hướng khác. Lần này cô thông minh hơn, cúi đầu cắn lên mu bàn tay anh một cái, đến khi anh cau mày mới buông tay anh ta, sau đó ngay lập tức cầm máy ảnh chạy mất “Con mẹ nói”

Trần Phong Sinh chửi tục một tiếng, đá một cục đá dưới chân văng ra xa.

Trong tầm mắt, bóng dáng mảnh mai đã chạy khuất vào trong ngõ nhỏ.

Nhìn xuống vết răng sâu bị cần trên mu bàn tay, máu lấm tấm, rồi lại lần nữa day day lên khuôn mặt vừa bị tát, cảm thấy việc hôm nay thật sự là vô cùng đen đủi. Cảm thấy cô gái này chắc chản là khảc tinh của anh!

Có điều Trần Phong Sinh đưa tay chạm lên môi, có chút nhớ dư vị đôi môi cô.

Ở Kiên Giang, ngoài việc cảnh đêm đặc biệt nối tiếng vì vẻ đẹp độc đáo, thì nổi tiếng nhất chính là quán bar.

Sau khi đèn đường mở lên, cả con phố tràn ngập tiếng đàn guitar và ca hát, mà Trương Tiểu Du trong tay cầm chiếc máy ảnh không dám rời đi, cũng chọn một quán bar có vẻ trang trọng rồi đi vào. Cô muốn lấy thêm chút tin tức viết bài cho một chuyên mục, coi như là kiếm thêm chút tiền làm ngoài giờ.

Kế từ năm cuối cấp khi bạn trai Ngô Huỳnh Đông được đưa đi du học, Trương Tiểu Du đã bắt đầu tiết kiệm tiền, cô dành thời gian đi học để đi làm thêm kiếm tiền cho bạn trai đi học. Cho đến nay, cô vẫn chăm chỉ đi làm tiết kiệm tiền để bạn trai có thế có một cuộc sống tốt hơn ở nước ngoài Quầy bar có hai tầng trên và dưới, trên là bàn ghế, dưới có sân khấu cùng các dụng cụ âm nhạc đầy đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK