Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4

Lần theo ống quần thẳng tắp, Lam Ngọc Anh chạm vào một đôi mắt thật sâu , mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.

Chính là anh ta!

Chỉ mới có vài giờ, không ngờ lại gặp lại anh ta sớm thế !

Thì ra vị khách quý mà bọn họ nói chính là anh ta!

Người đàn ông đi đôi giày da sáng màu đó cũng giống như cô, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Rồi vẻ trâm mặc, tĩnh lặng của anh ta ngay lập tức quay lại bao trùm toàn bộ con người, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như một nam thần tàn nhãn lạnh lùng nhất thế gian.

Lam Ngọc Anh không nhìn anh ta nữa, cũng không có ý tưởng mong anh ta đưa tay ra đỡ mình đứng dậy.

Lam Ngọc Thiên lúc này đang ngồi xổm trước mặt Ngọc Anh, vẻ mặt vô tội nhất đời : “Chị, chị cũng thật là… Đừng làm cho bố mỗi lần chị đến đều phải khó chịu như thết Chị biết là bố có bệnh cao huyết áp trong người mà!”

“Cha, bình tĩnh đi cha! Cha đừng tức giận thừa thãi, huống chỉ anh Trường Minh vẫn ở đây!”

Giống như Lại Diệp, Lam Ngọc Thiên luôn đóng vai một đứa con ngoan trước mặt Lam Khải Dương, và một cô gái tốt trong cuộc sống thường nhật trước mắt mọi người.

Lam Khải Dương nghe vậy thì dịu ngay cơn giận, mỉm cười nhìn vị khách đang đứng trước mặt giải thích: “Trường Minh, đã làm cậu phải cười rồi!”

Hoàng Trường Minh chỉ nhếch khóe môi dưới, vẻ mặt lãnh đạm, giống như không quan tâm đến việc nhà của người khác.

Lam Ngọc Thiên chậm rãi mở ví rồi rút ra vài đồng bạc màu xanh rồi nói : “Chị ơi, em chỉ có chút ít tiền lẻ ở đây. Đây là tiền tiêu vặt của em từ tháng trước nhưng em vẫn để dành! Dù bố có cho tiền nhưng chị biết đấy, em không bao giờ tiêu xài hoang phí!”

Cô ta nói nghe mới dịu dàng, lọt tai làm sao !

“Lam Ngọc Anh, đứng lên rồi đi về ngay lập tức!” Lam Khải Dương quát.

Nếu cô còn không rời đi chắc chắn sẽ còn bị đánh thêm lần nữa.

Không muốn tiếp tục phải chịu đựng nỗi xấu hổ trước mặt người đàn ông này, Lam Ngọc Anh cầm mấy tờ tiền mà Lam Ngọc Thiên đã ra vẻ đạo đức giả giúp đỡ, hất cánh tay cô ta, cắn răng đứng dậy, từng bước đi thẳng ra khỏi biệt thự.

Phía sau vang đến tiếng quát tức giận của Lại Diệp, “Quản gia, mau thay thảm đi! Thật bẩn!”

Biệt thự cách bến xe một quãng đường dài.

Lam Ngọc Anh cầm chặt mấy tờ tiền trong tay rồi bỏ vào túi. Không phải là cô đến xin bọn họ tiền, không phải cô cần những đồng tiền bẩn thỉu của bọn họ, mà bởi vì đây là tiền của nhà họ Lam, nhà họ Lam nợ cô và người mẹ đã quá cốt “Bim… bim…”

Cô quay đầu lại và nhìn thấy một chiếc Land Rover màu trảng đang bóp còi bên cạnh.

Nhận ra người lái bên trong, Lam Ngọc Anh tiếp tục bước đi, nhưng chiếc Land Rover đã phanh lại và dừng ngay trước mặt cô.

Khi Lam Ngọc Anh muốn vòng sang bên để bước tiếp thì người đàn ông đã mở cửa và đi về phía cô.

Từ độ cong của khóe môi và ánh mắt, có thể thấy dường như anh ta muốn nói: ‘Đã ở vào tình trạng thế này rồi, tại sao không ngoan ngoãn nhận lấy mấy triệu đồng của tôi ?’ “Của cô đây” Hoàng Trường Minh nói cộc lốc, đưa cho cô một túi nước đá rồi nhét vào tay cô một vỉ thuốc.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy tên vỉ thuốc mà cô đang cầm. Anh ta là một kẻ tốt bụng hay chỉ là một kẻ hứng thú với chuyện bao đồng? Cô nhìn anh ta cảnh giác.

Hoàng Trường Minh với tay phải ra sau lưng mở cánh cửa xe rồi kéo ra một bình nước khoáng.

“Uống thuốc đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK