Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24

Hoàng Trường Minh nhướn mày, “Đây là cố ý sao?”

Có những giọt nước vẫn đang đọng trên đó, lăn tăn khi anh ta nói… thật gợi cảm.

“Còn không định buông tay à?”, anh ta nói tiếp.

Lúc này Lam Ngọc Anh mới nhìn xuống và tá hỏa khi thấy mình thực sự đang nắm chặt thắt lưng của anh ta.

Vừa rồi do tình thế quá gấp gáp, cô đã không kiểm soát được hành động của mình nên đã vội bắt lấy thắt lưng của anh ta.

Lúc này, bởi vì lực kéo của cô, chiếc thắt lưng đã bị kéo ra khỏi khóa kim loại từ lâu, quần tây của anh ta đã bị nới lỏng, có thể thấy bên hông lộ ra chiếc quần đùi…..

Cô ấy thực sự đã làm chuyện này?

Điên rồi điên rồi!! Thật kinh khủng!

Toàn bộ khuôn mặt của Lam Ngọc Anh nhanh chóng biến thành màu cà chua vì xấu hổ.

“Tôi nhớ có người nói rằng họ hy vọng không bao giờ gặp lại tôi, nhưng bây giờ lại đang nắm chặt lấy thắt lưng của tôi và không chịu buông ra?”

“Đây… đây chỉ là một tai nạn…”

Lam Ngọc Anh xấu hổ buông tay ra ngay lập tức, nói lắp bắp: “Xin lỗi… Tôi.. “

Vì ngã trong bồn tắm nên toàn thân cô ướt đẫm, đặc biệt là chiếc áo sơ mi trẳng bên trên, sau khi ngâm nước, nó hoàn toàn không còn khả năng che đậy, lộ ra chiếc áo lót màu hồng với viền ren ở bên trong.

Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Trường Minh đột nhiên nhớ tới đêm đó hình như là anh cũng đã trực tiếp xé nát một chiếc như thế…..

Lồng ngực của anh hơi dâng lên rồi lại hạ xuống, trong cơ thể có cảm giác gì đó kỳ lạ khiến anh nóng bừng, cổ họng cũng trở nên khó chịu, anh nặng nề ngồi hẳn xuống bồn tắm, nói: “Mau ra ngoài đi!”

Nếu bây giờ Lam Ngọc Anh không ra ngoài ngay, anh không thể đảm bảo sẽ chuyện gì xảy ra tiếp theo!

“Vâng… Tôi sẽ ra ngoài ngay!” Lam Ngọc Anh cũng đang xấu hổ muốn chết, sau một hồi xao xuyến cuối cùng cũng bước ra khỏi bồn tảm, không dám ở lại một giây, cô chạy ra ngoài như một bé mèo con bị kẹp đuôi.

“Chờ đãt”

Nghe tiếng gọi, Lam Ngọc Anh ngạc nhiên quay đầu lại, một chiếc khăn tảm đập vào đầu cô.

Cô vươn tay định gỡ xuống, cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta rồi vội vàng quấn khăn tắm quanh người, ‘… Cảm ơn, cảm ơn.”

Bất ngờ, cửa phòng tảm bỗng đóng lại, trong phòng ào ào xuống một luồng nước lạnh.

Trên hành lang, gót giày 8 inch của Lam Ngọc Thiện đang giãm lên thảm, trên tay xách một chiếc túi Dai Fei phiên bản giới hạn, bước chân tăng tốc có chủ đích, theo sau là Phan Duy, trợ lý của Hoàng Trường Minh trong nhiều năm, anh ta luôn miệng: “Cô Lam, cậu Hoàng đang nghỉ ngơi và không cho phép ai làm phiền….. “

Lam Ngọc Thiện không quan tâm đến lời anh ta nói mà vẫn tiếp tục bước đi.

Khi đến gần một lối rẽ, cô ta đột ngột dừng lại và nhìn thấy một người phụ nữ lén lút quấn khăn tắm bước ra từ phòng của Hoàng Trường Minh…..

Lam Ngọc Anh?

Tại sao cô ta lại ở đây?!

Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh được đưa đến phòng ăn sau khi dọn dẹp phòng khách vào buổi sáng.

Khi vừa đặt bộ chén đĩa lên, cô chợt nghe thấy tiếng trách móc khó chịu của cô gái từ bàn bên cạnh, “Mọi người nhìn này, tại sao trên đĩa lại có vết bẩn lớn như vậy? Làm sao tôi có thể ăn với cái đĩa bẩn thỉu này được?”

Không cần nhìn, Lam Ngọc Anh cũng nhận ra đó là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK