Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1761

‘Vẻ mặt Trương Tiểu Du hơi kinh ngạc.

Không biết vì sao ánh mắt cô di chuyến từ chiếc nhẫn kim cương kia đi, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cách kính thủy tinh sạch sẽ sáng bóng có thể nhìn thấy mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanh. Cô cũng không biết bản thân đang tìm cái gì, mặc dù có pháo hoa rực rỡ trên không trung nhưng giờ phút này cũng không thể nhìn thấy được.

Dịch Kỳ Nhiên khó hiểu hỏi: “Cá nhỏ, sao vậy?”

“Không có gì!” Trương Tiểu Du lắc đầu, giơ tay phải của mình đến trước mặt anh: “Kỳ Nhiên, cảm ơn anh, nhẫn kim cương rất đẹp!”

Dịch Kỳ Nhiên nghe cô nói đẹp, rất vui vẻ đeo lên cho cô.

Thuận theo nắm lấy tay cô, anh dịu dàng nói: “Cá nhỏ, hai ngày nay anh sắp xếp chút thời gian, lần trước không gặp mặt thành công, lần này anh quyết định tự mình đi đến trong thị trấn nhắc chuyện cầu hôn với dì của em, định ngày kết hôn!”

“Được!” Trương Tiểu Du không có ý kiến.

Gần tối, Trương Tiểu Du đi đến bệnh viện tư nhân.

Tuy cô không muốn đến chỗ này, nhưng Tô Yến vào viện, cô vẫn nên đến thăm một chút. Hơn nữa không tự mình đi cô cũng không yên tâm. Cô ấn thang máy đi đến tầng trệt khoa phụ sản.

Phòng bệnh VỊP rất rộng rãi, nếu không phải có giường bệnh và một số thiết bị y tế thì sẽ khiến người ta hiểu lầm là đi vào phòng khách sạn.

Phòng cực kỳ rộng, sau khi đi vào có một phòng tiếp khách nhỏ, sau đó bên trong mới là giường bệnh, còn có một phòng vệ sinh độc lập, mùi của nước khử trùng trong không khí rất nhạt, trên cửa sổ có một hàng hoa tươi “Thực ra không có nghiêm trọng như thế đâu!”

Tô Yến mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường, thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, có chút tức giận nói: “Lúc ra cửa tôi không cẩn thận bị vấp dây giày ngã một chút. Nhưng mà tôi phản ứng rất nhanh, cũng không cảm thấy gì cả. Là do Trần Phong Niên chuyện bé xé ra to, bắt buộc tôi đến bệnh viện, còn yêu cầu ở ba ngày mới có thể trở về, quả là bá đạo!”

“Anh hai quan tâm cô thôi!” Trương Tiểu Du bật cười.

“Ừm, tôi biết chứ!” Vẻ mặt Tô Yến có hơi ngượng ngùng.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vốn tưởng là y tá vào, hai người đều theo bản năng nhìn qua. Người tiến vào đúng thật là nhân viên y tế, chỉ có điều lại là Trần Phong Sinh mặc đồ màu trắng.

Trương Tiểu Du thấy thế thu tầm mắt lại trước.

Trên cổ Trần Phong Sinh còn đeo ống nghe bệnh, một tay đút túi đi đến trước giường bệnh: “Chị dâu hai, chị thấy thế nào?”

“Rất tốt!” Tô Yến cười nói: “Buổi chiều y tá đã qua rút kim cho tôi, nói là tối không cần phải truyền nước tiếp nữa, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được. Tôi cũng không cảm thấy chỗ nào không thoải mái cải”

Trần Phong Sinh nhếch mày hỏi: “Anh hai còn chưa qua đây ư?”

“Hình như tạm thời có cuộc họp, còn chưa kết thúc!” Tô Yến trả lời Sau khi Trần Phong Sinh đi vào đứng ở cuối giường bệnh, lúc nói chuyện với Tô Yến bước chân của anh dần dần di chuyển, giống như vô ý di chuyển đến bên cạnh Trương Tiểu Du.

Bởi vì do ánh năng, thân hình thẳng tấp lại cao lớn của anh có bóng hoàn toàn che lấp cả người cô.

Chóp mũi Trương Tiểu Du không thể bỏ qua hơi thở của đàn ông, cô lên tiếng: “Yến Yến, tôi giúp cô rửa hoa quả”

Mượn cớ đi lấy hoa quả, Trương Tiểu Du xoay người giãn khoảng cách với Trần Phong Sinh.

Cô lấy hoa quả và đĩa, trực tiếp đi vào toilet ‘Vặn vòi nước, Trương Tiểu Du đưa táo đến dưới vòi nước, rửa rất cẩn thận, hoặc có thể nói cô đang mượn việc này để giết thời gian, tốt nhất là đợi sau khi tên cầm thú ở bên ngoài kia rời đi thì cô mới đi ra.

Khi phía sau vang lên tiếng bước chân, cô mới ý thức được lẽ ra mình nên khóa cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK