Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 634

“Ờ” Lam Ngọc Anh rầu rĩ.

Bước tới cầm lấy áo khoác vest trên ghế sô pha, rồi đưa cho anh, hoàn toàn không nhận thức được, biểu hiện lúc này của mình giống một cô vợ nhỏ dịu dàng đến dường nào.

Hoàng Trường Minh mặc áo khoác vest, sửa sang lại vạt áo và cổ tay áo, đồng thời nói: “Máy bay của Phan Duy hôm nay từ Mỹ trở về, đến lúc đó cậu ta sẽ lấy hành lý cô gửi vận chuyển cùng trở về.

“Cảm ơn” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Hoàng Trường Minh xoay bước ra khỏi phòng sách, để lại một câu: “Buổi tối tôi trở về ăn cơm.

Lam Ngọc Anh đứng tại cửa phòng sách, cắn môi nhìn bóng dáng cao to càng ngày càng xa kía, sau đó biến mất ở cầu thang.

Cô thực sự không hiểu tại sao cứ như vậy ở lại đây?

Làm sao cảm thấy giống như sống chung trá hình…

Tiếng thùng thùng thùng’ chạy lên từ dưới lầu của Bánh Bao, quấy rầy suy nghĩ của cô, cả đầu đều bị khuôn mặt dễ thương và đôi mắt đen như trái nho chiếm cứ.

Cả ngày, Lam Ngọc Anh ở bên Bánh Bao một tấc không rời.

Mãi cho đến buổi chiều, Bánh Bao ngủ rồi, cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng trẻ em, bởi vì lúc sáng đồng ý hứa nấu rất nhiều món cho buổi tối, cộng thêm Hoàng Trường Minh trước khi đi làm để lại một câu tối về ăn cơm, nguyên liệu nấu ăn không đủ, cô dự định đi siêu thị một chuyến.

Dù sao, bây giờ cô xem như là sống nhờ ở đây, nấu cơm cũng là nên làm.

Chú Lý lái xe đưa cô đến siêu thị, bởi vì sợ mất nhiều thời gian, nên cô để ông ấy về trước, chú Lý dặn dò mấy lần, xong việc nhất định phải gọi điện thoại cho ông trước, đến sau khi cô gật đầu mới yên tâm rời đi.

Trong siêu thị có rất nhiều người, hoạt động thúc đẩy tiêu dùng cũng rất nhiều, Lam Ngọc Anh ước chừng ở trong đó hai giờ.

Lúc chuẩn bị xếp hàng tính tiền, cô đúng hẹn gọi điện thoại cho chú Lý.

Đội ngũ xếp hàng rất dài, Lam Ngọc Anh đợi rất lâu mới đến, lấy tất cả đồ trong xe hàng ra quét mã thanh toán, lại phân vào túi mua hàng, chuẩn bị xách lên, một bàn tay to đột nhiên duỗi ra.

Bụng ngón tay chạm vào, có một cảm giác thô ráp quen thuộc.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt giống như từ trên trời rơi xuống: ”

Hoàng Trường Minh? Sao là anh đến, tôi vừa nãy rõ ràng là gọi điện thoại cho chú Lý..

“Tôi vừa vặn tan làm tiện đường Hoàng Trường Minh kéo môi, coi như giải thích.

Lập tức, xách hai túi mua hàng vào tay, rồi quay đầu nhìn cô: “Còn chưa đi?”

Lam Ngọc Anh thấy thế, đành phải chạy chậm đuổi theo.

Cô mua rất nhiều thứ, toàn bộ đều anh xách, nặng trịch, dường như cơ bắp tay càng lộ rõ, giống như sắt, xách lên từng cái.

Bỗng dưng, Hoàng Trường Minh dừng bước.

Lam Ngọc Anh không khỏi quay đầu, nghi hoặc nhìn anh; “Ơ, sao vậy?”

“Hình như có vẻ không tệ. Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô.

Theo hướng thang máy, có rất nhiều cửa hàng đứng một mình, hầu như mỗi cửa đều đứng một nhân viên bán hàng, bưng một khay nhỏ, trên đó đặt hàng hóa ăn thử hoặc là uống thử.

Mà lúc này, Hoàng Trường Minh đang đứng trước một cửa hàng trà trong đó.

Lam Ngọc Anh cau mày, không nghĩ ngợi mà thốt ra “Anh không phải thích uống cà phê hơn, không quan tâm trà sao…

Thấy mắt anh bỗng nhiên tối lại, mới ý thức được mình nói gì.

Suýt chút nữa thì cần vào lưỡi, Lam Ngọc Anh xoay nét mặt không dễ chịu sang hướng khác, định che giấu.

“Có thể dùng để tặng khách. Hoàng Trường Minh nhưởng mày, không chọc thủng nhân viên bán hàng lúc đi đi đến, đưa chiếc cốc giấy nhỏ trong khay: “Chào cô, ở đây có nếm miễn phí, cô nếm thử trước lá trà của chúng tôi, đều là sản phẩm mới của năm nay! Cốc này là chè xanh Lục An, chẳng những có thể giảm nóng giải khát, còn có thể thanh tâm sáng mắt, nâng cao tinh thần loại bỏ mệt mỏi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK