Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669

Buổi sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh lật người lại. Cảm giác khi chạm tay vào tuyệt đối không phải là đôi tay, đổi chân mềm mềm, non nớt của bánh bao nhỏ mà lại là cơ bắp rắn chắc. Cô giật mình, trong nháy mắt liền tỉnh ngủ

Trong tầm mắt, một gương mặt với đường nét cương nghị hiện lên trong đôi mắt cô. Lam Ngọc Anh hoảng sợ không thôi: “Hoàng Trường

Minh. Anh!”

Rõ ràng tối hôm qua, hai người nằm bên trái, bên phải bên người bánh bao nhưng bây giờ anh lại vượt qua người con trai, nghiêng người ôm cô vào lòng, ngang tầm mắt chính là yết hầu và cằm anh. Chiếc đai áo choàng tắm buộc chặt quanh eo cô không biết đã lỏng ra từ lúc nào.

“Dậy rồi à?” Giọng của Hoàng Trường Minh có chút khàn.

Lam Ngọc Anh vừa mở miệng lại bị anh bắt trọn thời cơ bất ngờ hôn lên.

Não bộ của cô còn chưa phản ứng kịp, trong miệng đã bị hôn đến mức tràn ngập mùi vị của anh, hơi thở cũng trở nên không thông thuận.

Mãi khi buông ra, cô mới thở dốc từng hơi từng hơi.

Còn chưa đợi bình thường trở lại, bàn tay to của Hoắc Trường Tuyên đã bắt đầu quấy phá bên trong áo tắm.

Ánh nắng vào buổi sớm ban mai vẫn còn đang chiếu trên khuôn mặt đối phương, mà bánh bao nhỏ nằm cạnh vẫn còn trong giấc mộng đẹp, Lam Ngọc Anh không thể nào nghĩ ra nổi, trước mặt đứa con trai của mình, anh có thể làm ra hành động càn rỡ như vậy.

“Đừng! Đừng ở đây!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, động tác bằng chốc dừng lại. Ngay khi Lam Ngọc Anh nghĩ rằng anh sẽ giống như lần trước, đang định thở phào nhẹ nhõm, thì thân thể bông nhiên nhẹ đi, cô bị anh bế như bể búp bê xuống giường. Ngay sau đó trực tiếp bước chân trần trên nền nhà đi về phía phòng tắm.

Sau khi vào trong, anh đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt. Lại một một lần nữa tập kích, hôn kịch liệt.

Lam Ngọc Anh sắp điên luôn rồi, cô vừa rồi chỉ nói đừng ở chỗ này cũng không nói không cho anh đổi chỗ khác.

Lợi dụng khi đôi môi mỏng của anh trườn hôn xuống phía dưới, cô sốt ruột hô to: “Hoàng Trường Minh!”

“Xuỵt!” Hoàng Trường Minh dơ ngón trỏ chạm lên môi cô: “Em muốn đánh thức con trai à?”

“.. Lam Ngọc Anh vừa thẹn vừa giận trừng anh. 11

Tóc tai lộn xộn, đôi má đều đã phiếm hồng, đôi môi cũng vì hôn môi trong thời gian dài mà sưng to lên, cô trừng lên như vậy cứ chường như là lực sát thương mười phần nhưng lại không biết rằng, nhìn qua đôi mắt Hoàng Trường Minh, máu trong người anh đều đã sôi trào lên.

Hầu kết giật xuống một cái, lại một lần nữa nhào lên. Môi mỏng hôn lên đôi má của cô, dừng lại trên đôi tại nhỏ nanh của cô.

Chỗ này luôn luôn là nơi nhạy cảm của cô.

Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau, cô chỉ có một người đàn ông là anh, mà anh vẫn luôn hiểu rõ thân thể của cô trước sau như một.

Đôi chân đang buông thả của Lam Ngọc Anh đều đang run rẩy, cảm thấy cơ thể như hồ nước mùa xuân, có chút xụi lơ. Ngay cả sức lực để đẩy ra cũng không có, cũng không dám phát ra tiếng, sợ phát ra tiếng sẽ đánh thức bánh bao nhỏ đang ngủ bên ngoài.

Làn da tiếp xúc cận kề quá chân thực nhưng Hoàng Trường Minh lại không có động tác nào kế tiếp, liền dừng lại ở đó, dùng hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt của CÔ.

“Có đồng ý không?”

Hoàng Trường Minh cọ sống mũi vào cô, thở hồng học: “Hả?”

Anh thay đổi lại phong cách cường thể thường ngày, nghe theo ý kiến và suy nghĩ của cô như một quý ông, những tiếng cắn, giọng nói khàn khàn truyền vào tại cô: “Ngọc Anh, em có đồng ý không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK