Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129

 

Cô muốn nói với anh rằng cô không đến sân bay như đã hẹn vì bà ngoại cô không đồng ý, tâm trạng bà quá kích động nên đột nhiên phát bệnh tim và phải đưa đến bệnh viện, vì sợ bà ngoại đau lòng nên cô luôn một mực trốn tránh anh.

 

Nhưng bây giờ mình… “Chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa. Nguyễn Phong cười ngắt lời, ánh mắt rất dịu dàng. “Em…” Cổ hạng Lam Ngọc Anh có chút nghẹn ngào.

 

Dường như cất chứa rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

 

Nguyễn Phong vỗ vỗ vai cô, vỗ về. “Em đừng nghĩ nhiều, lên nhà nghỉ ngơi đi.” “Được.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

 

Nguyễn Phong gọi cô lại trước khi cô xoay người đi, trong bóng đêm vẻ mặt anh có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Anh Anh, ngủ ngon.”

 

Lam Ngọc Anh gật đầu và trả lời một tiếng “ngủ ngon”.

 

Nhìn theo hướng chiếc taxi rời đi, cô choàng chiếc áo lên vai rồi vào nhà.

 

Vừa bước vào hành lang, một mùi thuốc lá phả đến.

 

Lam Ngọc Anh sững lại, ánh sáng của ngọn đèn cảm ứng ngoài hành lang u ám, nhưng không u ám bằng cặp mắt sâu thẳm của anh, cơ bắp cuồn cuộn bộc phát, giọng nói hung ác nham hiểm theo làn khói phun ra: “Có phải anh ta đã tặng con dao găm đó không?”

 

Âm thanh lướt qua, giống như một cơn gió lạnh thổi tới.

 

Lam Ngọc Anh không khỏi lùi lại phía sau nửa bước.

 

Cô không biết anh đến từ lúc nào, đứng ở đây bao lâu, chỉ thấy dưới chân anh có rất nhiều tàn thuốc.

 

Trong lúc nhất thời căng thẳng đến mức da dưới mí mắt đều giựt lên, Lam Ngọc Anh chậm chạp nuốt nước miếng, đặc biệt là đôi mắt sâu thảm đông cứng lại, giống như quái vật đang yên lặng ẩn nấp ở đó, nếu như bị nó tấn công, chỉ có nước mất mạng.

 

Hoàng Trường Minh bất ngờ thốt ra: “Tôi đang hỏi em đó!” “…” Lam Ngọc Anh rùng mình một cái, hai tay dần dần co quắp lại.

 

Thành thật mà nói, cô có chút sợ hãi Hoàng Trường Minh như vậy.

 

Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, đôi mắt đen láy của Hoàng Trường Minh dần dần nheo lại, một luồng khí nóng xông lên não các dây thần kinh bị thiêu đốt đang bừng bừng nhảy múa.

 

Không trả lời có nghĩa là thừa nhận.

 

Anh không biết cây dao găm đó có ý nghĩa gì đối với cô.

 

Vì để lấy lại con dao găm đó ở quán bar mà suýt nữa cởi hết quân áo ở trước mặt mọi người, nốc hết nửa chai rượu mạnh mà không cầu mày, đuổi theo tên trộm hai ba cây số, liều mạng đến suýt nữa thì bị xe tông. Còn không lúc nào không mang nó bên người…..

 

Cô nói rằng nó là duy nhất.

 

Sau khi Hoàng Trường Minh cúp điện thoại của cô thì lên thẳng giường.

 

Chỉ là còn quá sớm, nhắm mắt thật lâu mà cũng không buồn ngủ, đặc biệt là ở bên người luôn cảm thấy trống rỗng, cuối cùng anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Cho dù không ngủ cũng muốn cô nằm bên canh mình.

 

Anh gõ cửa mà không thấy ai trả lời, liền gọi điện thì báo tắt máy.

 

Sự kiên nhẫn của Hoàng Trường Minh đã cạn kiệt đi một chút, sau đó anh nhìn thấy cô và người đàn ông khác đang thân mật với nhau.

 

Hút hết nửa điều thuốc còn lại trên tay, anh nghiền nát nó dưới đôi giày da, sau đó thân hình cao lớn đột nhiên bước tới, đẩy cô vào tường, dễ dàng khống chế cô trong phạm vi của anh: “Vậy thì em trả lời tôi, không phải em nói đã đi ngủ rồi sao?”

 

Lam Ngọc Anh chột dạ toát môi hội: “Tôi “Anh Anh…” Hoàng Trường Minh chậm rãi nhai lại hai chữ này trong miệng, ánh mắt quét qua chiếc áo khoác gió màu đen trên người cô, sau đó cười khẩy nói: “Úi chà, gọi nhau thật thân thiết quá nhỉ! Người quen cũ sao? Tôi thấy là người yêu cũ mới đúng. Trễ như vậy mới về là đã chịch với anh ta rồi sao?” “Anh ”

 

Sau khi nghe thấy câu cuối cùng, Lam Ngọc Anh trợn to hai måt.

 

Mặc dù trong khoảng thời gian này, cô cũng hiểu tính tình hay thay đổi thất thường của anh, cũng biết lúc anh tức giận thì mồm miệng sẽ độc ác, nhưng câu nói này vẫn đâm sâu vào lòng cô.

 

Anh coi cô là gì?

 

Ảnh mắt Hoàng Trường Minh lạnh xuống, phun ra mấy chữ ra khỏi cổ họng: “Xem ra tôi phải tự mình đi kiểm tra!”

 

Không phải nói đùa, anh vươn tay ra xé chiếc áo khoác gió màu đen trên người cô ra. “Tôi không có!” Lam Ngọc Anh nghiến răng, không chịu nổi sự ngang ngược của anh: “Chúng tôi chỉ đi ăn thôi “Em cảm thấy tôi có nên tin em không?” Hoàng Trường Minh yếu ớt hói. “Tin hay không thì tùy anh!” Lam Ngọc Anh nói xong, cô không muốn nhìn vào mắt anh nữa, cúi người nhặt chiếc áo gió rơi dưới đất lên, dù sao cũng không phải là áo của mình, dính chút bụi nên vô thức phải một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK