Chương 65
Trong màn đêm, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện.
Có vẻ như Hoàng Trường Minh đã về nhà được một lúc rồi, bộ vest thường ngày đã được thay, mặc một chiếc quần tây màu xám than với áo sơ mi trắng cổ tròn bên trên, tay cầm chìa khóa, bước đi phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lam Ngọc Anh chưa từng thấy Hoàng Trường Minh tràn đầy sức sống như vậy, cô không khỏi sững sở ở đó.
Cô đã không thể phản ứng gì cho đến khi anh ta bước tới và cải bóng đen cao lớn của anh ta bắt đầu bao trùm lấy cô.
Lam Ngọc Anh muốn đứng lên ngay, nhưng cũng không thể động đậy được, điều này chỉ khiến anh ta khinh thường.
Hoàng Trường Minh cất chìa khóa vào trong túi, vừa nhìn thấy cô còn cách đó không xa, anh ta liền ngồi dưới bóng đèn như một cậu trai vừa bị người yêu bỏ rơi. Rồi anh bắt đầu chớp chớp đôi mắt đẹp để của mình về phía Lam Ngọc Anh, trông thật ngây thơ hết sức. “Em định ngồi đó bao lâu nữa?” “…..” Lam Ngọc Anh im lặng và không hề nhúc nhích. “Vẫn còn chưa dậy được sao?! Hoàng Trường Minh sốt ruột nói.
Lam Ngọc Anh hơi co vai lại, khuỵu gối định đứng dậy, nhưng hai chân tê dại khiến cô lắc lư, “Chân của tôi tê dại…
Hoàng Trường Minh tối sầm mặt lại, vươn tay định chạm vào người cô.
Cả hai chân Lam Ngọc Anh bằng run lên bần bật, cuối cùng thì cảm giác tê dại cũng biến mất, cô thở phào như thể vừa sống lại.
Lúc này, Lam Ngọc Anh bắt đầu trở nên căng thẳng, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó: “Xin lỗi, tôi không muốn đến muộn. Thực ra tôi đã đến khá sớm rồi! Nhưng lại quên mất là tòa nhà nào…… “Ngốc!” Hoàng Trường Minh nói, “Không biết gọi điện cho tôi sao? “Tôi… Lam Ngọc Anh lại ấp ủng.
Hoàng Trường Minh khẽ nheo lại đôi mắt đen sắc lạnh, “Hử? Em vẫn chưa lưu số điện thoại của tôi sao?” ‘Lâm Ngọc Anh đã hoàn toàn cứng họng và không biết nên trả lời thế nào.
Sắc mặt Hoàng Trường Minh càng trở nên u ám hơn trước, nhìn cô chăm chăm không chớp mắt trước khi quay lưng lại bước đi dẫn đường.
Lam Ngọc Anh nhìn bóng lưng cao lớn nghiêm nghị của anh ta lúc này giống như một dã thủ vừa bị bóng đêm chọc tức. Cô sợ hãi không dám tiến lên. Mãi đến khi anh ta đi trước được vài bước mới quay lại trầm giọng nói với cô, “Còn không theo kịp sao?” “Vâng!” Ngọc Anh nặng nhọc nói.
Khi vừa đóng cửa lên lầu, điều đầu tiên Hoàng Trường Minh nói với cô là: “Mau đưa điện thoại cho tôi.”
Lam Ngọc Anh không dám chọc tức con sói thêm nữa, liền ngoan ngoãn lấy điện thoại ra khỏi túi và đưa nó cho anh với thái độ cực kỳ cung kính
Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại, Hoàng Trường Minh lướt nhanh những ngón tay mảnh khảnh trên màn hình.
Tới khi trả lại cho cô, anh nói lạnh lùng: “Tôi lưu lại rồi đó, từ giờ đừng nói là không tìm được số của tôi nữa đấy!” “Vâng!” Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn biểu cảm thẹn thùng hối lỗi và thái độ nghe lời của Lam Ngọc Anh, khỏe môi mím chặt của Hoàng
Trường Minh dường như lại cong lên thành một nụ cười.
Lam Ngọc Anh khom người cởi dây giày, cô ngạc nhiên khi mở tủ giày ra, bên trong có một đôi dép lê nữ màu hồng.
Nhìn thấy nó, cô không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Trường Minh đang bước vào, tim đập loạn xạ.
Nó không hề kêu lạch cạch trên mặt đất như trước, cũng không lỏng lẻo hay quả bóp chân, kích thước vừa phải.
Lam Ngọc Anh chợt nuốt khan nước bọt.
Khi bước vào cửa, cô đi theo sau anh, hai người lần lượt bước lên lâu.
Khi cô đi tới cửa phòng ngủ, Hoàng Trường Minh đột nhiên quay đầu lại hỏi cô: “Em đã mua đồ chưa?” “Tôi mua nó rồi….” Lam Ngọc Anh xấu hổ cụp mắt xuống.
Hai chiếc hộp nhỏ nhét trong túi khiến cô đỏ mặt, tim đập chân run mỗi khi vô tình chạm phải nó trên đường đi. “Tốt!” Hoàng Trường Minh mỉm cười đắc ý.
Và chỉ hai giây tiếp theo, anh đột nhiên vươn tay ôm cô lên. “Gì vậy?!
Lam Ngọc Anh chợt sửng sốt kêu lên.
Ngay sau đó cô lại đành ngậm miệng lại, nhưng khuôn mặt thì càng ngày càng đỏ như cà chua chín, đặc biệt là khu vực từ hai gò má đến gốc mang tai.
Đôi chân dài miên man của Hoàng Trường Minh bước từng bước thật dài đi thẳng vào phòng ngú.
Lam Ngọc Anh cảm thấy càng ngày càng khó nuốt nước miếng, không nhịn được nhắc nhở, “Khoan… tôi…..còn chưa đi tắm!” “Vậy thì tầm cùng nhau luôn.”
Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói. “Hả… Ừm…” Lam Ngọc Anh đầu thể trái lời nữa, theo thói quen ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng khoan đã…. Cùng nhau tắm rửa?