Chương 49
Nói rồi, Hoàng Trường Minh nắm lấy mấy ngón tay của Lam Ngọc Anh, giữ chặt vài giây như để răn đe, rồi lại buông ra trước khi lướt qua cô và bước xuống dưới lầu.
Cánh cửa lại được đóng lại, Lam Ngọc Anh và Tiêu Hùng Vân lần lượt vào nhà.
Kể từ khi Hoàng Trường Minh xuất hiện, Tiêu Hùng Vân không hề nói thêm lời nào, có vẻ anh vẫn chưa hết kinh ngạc.
Sau một hồi im lặng, mãi một lúc sau anh ta mới khẽ hỏi: “Lam Ngọc Anh, em và anh ta có quan hệ gì?
“Không phải như anh nghĩ đâu!”
Lam Ngọc Anh cắn môi, cau mày giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra tối hôm qua, “Anh ấy và em chỉ là cùng nhau đi ăn cơm tối qua, tại anh ta say quá nên……”
Tiêu Hùng Vân trầm tư một lát sau khi nghe xong, cũng không nói gì thêm.
Những chiếc bánh bao hấp vẫn còn nóng hổi, sau một miếng cắn đã tỏa mùi thơm nức của gà và nấm.
Lam Ngọc Anh gặm da gà, nghĩ đến lời nói của Hoàng Trường Minh trước khi rời đi mà ớn lạnh sống lưng.
Có phải anh ta đã thực sự hiểu lầm điều gì đó…….
Tiêu Hùng Vân dùng đũa khẽ gõ đầu cô, nói: “Lam Ngọc Anh, tự nhiên em làm sao vậy!”
“Không… Không có gì đâu!
Hahaha…” Lam Ngọc Anh cười thất thần và lắc đầu.
Hiểu lầm của Hoàng Trường Minh thì cũng có liên quan gì đến cô đâu?
Dù nghĩ vậy nhưng đôi tay đang nắm chặt lấy đầu gối của Ngọc Anh vẫn chưa hề buông ra.
Đêm ngày càng lạnh…..
Những chiếc thảm lông dài tiêu chuẩn trong các khách sạn cao cấp có khả năng chống ồn cực tốt khi người ta đi trên chúng.
Cách đó mười bước, những bức tường trên hành lang được khảm bằng những tấm gương dài màu nâu, Lam Ngọc Anh mặc đồ phục vụ và đang cẩn thận xếp cổ áo sơ mi.
Cô vuốt phẳng các nếp nhăn, nhận lại khay từ người đang mặc quần áo bên cạnh và nói với vẻ biết ơn: “Tiểu Dĩnh, chị thực sự không biết phải cảm ơn em như thế nào nữa! Em đã tìm giúp chị một cơ hội tốt như vậy để kiếm tiền trở lại và chị đang chờ nhận tiền.” Cảm ơn em nhiều nhé!”
Cô liên tục nhấn mạnh sự biết ơn này, bởi vì người đồng nghiệp này chính là người đã giới thiệu công việc bán thời gian trên du thuyền lần trước cho cô.
Trước đó cô ấy đã hỏi Lam Ngọc Anh có rảnh hai ngày cuối tuần không, cô ấy sẽ giới thiệu một công việc cho, tiền công sẽ rất hậu hĩnh. Đương nhiên Lam Ngọc Anh không thể bỏ lỡ chuyện tốt như vậy, cô liền đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
“Ôi, chuyện nhỏ này có gì mà chị phải cảm ơn chứ!” Đồng nghiệp nữ tên Tiểu Dĩnh vội xua tay.
Lam Ngọc Anh mỉm cười, và cả hai tiếp tục đi đến phòng được chỉ định.
Khi đến trước cửa phòng, Tiểu Dĩnh bỗng ôm bụng nhăn nhó, nói: “Chị Ngọc Anh, em tự nhiên đau bụng quá, giờ em phải vào nhà vệ sinh một lát. Chị cứ vào trước đi!
Em sẽ quay lại ngay thôi!”
“Ừ, được rồi!” Lam Ngọc Anh dĩ nhiên không nghi ngờ gì mà lập tức gật đầu.
Vì sợ khách hàng phải chờ đợi sẽ không vui, cô vươn tay định quay cửa, không để ý đến ánh mắt tội lỗi của Tiểu Dĩnh.
Cảnh tượng này thực sự khó coi, khiến Lam Ngọc Anh vội vã quay mặt đi.
Nghỉ ngờ rằng mình đã vào nhầm phòng, cô vội xoay người định đi ra ngoài trước, nhưng cái khay đột nhiên rơi xuống sàn, sâm panh và rượu vang đổ đầy trên thảm, một người đàn ông trên ghế sô pha bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
Đã từng có kinh nghiệm với loại chuyện này, Lam Ngọc Anh nhíu mày giận dữ, toan rút tay về.