Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30

Vô thức siết chặt ngón tay, những gì vừa làm vừa nói xẹt qua đầu, cô cảm thấy cả người Hoàng Trường Minh đều có vẻ đang chờ đợi mình trả lời nên vội vàng đổi chủ đề: “Kỳ thực anh là người tốt.”

Nhưng đây không phải là lời khen của cô với anh ta, mà chỉ là vì thái độ của anh ta với người phụ nữ lớn tuổi vừa nãy.

Một người tốt? Một tia sáng lóe lên trong mắt Hoàng Trường Minh. Là một người tốt sao?

“Thật sao?” Đôi lông mày anh ta nhướng lên, có chút khẩn trương hỏi cô: “Tôi đang nghe một chuyện này rất thú vị. Cô có hứng thú nghe không?

Lam Ngọc Anh nhận thấy rằng anh ta đang đeo tai nghe Bluetooth trên tai.

Gô lắc đầu định nói rằng cô phải đi làm: “Không, tôi…

Hoàng Trường Minh đột nhiên vươn tay sang rồi nhanh chóng đeo tai nghe vào tai cô. Âm thanh bên trong cũng truyền vào tai cô ngay lập tức.

“Đừng… anh cút đi…”

Trái tim như ngừng đập, Lam Ngọc Anh tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

“Đừng… tôi không muốn! Dừng lại, đừng.. “

Giọng nói phụ nữ vừa mạnh mẽ lại mang vài phần yêu mị đột nhiên cất lên, chấn động màng nhĩ rồi âm vang mãi trong đầu Lam Ngọc Anh.

Thật không thể tưởng tượng được!

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng. Đời này cô chưa từng nghĩ đến một ngày mình lại có thể rơi vào hoàn cảnh này! Chẳng trách người ta thường nói, những người giàu có thường mắc bệnh tâm thần, thậm chí còn hơn thế nữa…

Trước kia cô có thể không tin, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng phải tin rồi!

Lam Ngọc Anh vứt tai nghe ra ngoài. Giọng nữ gào thét khiến cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Đang định cất tiếng, đột nhiên cô dừng lại!

Bởi vì giọng nói của người phụ nữ này dường như rất quen thuộc!

Và nhiều thứ khác nữa! Giọng nói này…

Lam Ngọc Anh mở lớn mắt, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Hoàng Trường Minh.. Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của cô run lên: “Anh, anh… Tôi không ngờ…”

Hoàng Trường Minh búng ngón tay trên màn hình điện thoại: “Thể nào? Có nhiệt tình không?”

Lam Ngọc Anh không thẻ tin được. Không lẽ anh ta thực sự đã bẫy cô vào đêm đó…

Ahhh!!!!!

Đồ biến thái!

Cô kéo tai nghe ra khỏi tai. Không biết có phải là nó cứng quá không mà làm tai cô nóng rẫy lên.

Hơi nóng lan đến tận õc tai, thậm chí cả trái tim yếu ớt của cô cũng phải chịu đựng sức nóng kinh khủng đó.

Hoàng Trường Minh nhìn bộ dạng kinh hoàng cùng xấu hỗ của cô, ánh mắt đã sâu lại càng thêm thăm thẳm.

Không phải anh có sở thích gì đặc biệt. Tối hôm đó chính cô gái này đã làm con thú ngủ yên ba mươi năm trong anh bừng tỉnh. Cô ta làm cho Hoàng Trường Minh lần đâu biết thế nào là sức mạnh dữ dội của thứ bản năng hoang dã vốn chưa từng một lần thức dậy đến mức anh không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Lúc đó anh đang nói chuyện điện thoại với Trần Phong Sinh, người sau đó đã ghi lại toàn bộ quá trình này của anh, nén thành âm thanh và gửi cho anh mười phút trước…

“Đưa cho tôi!” Lam Ngọc Anh đỏ mặt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.

“Hả?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK