Chương 135
Chiều tối, sau khi Lam Ngọc Anh tan làm vẫn tới bệnh viện thăm bà trước, cô nói chuyện và ăn cơm với bà, khi trời tối, cô lại ngồi xe buýt về nhà, cô vừa bước chân vào cửa không lâu thì điện thoại đổ chuông, là một số lạ.
Cô nghi ngờ nghe máy, đầu kia vang lên một giọng nam: “Cô Lam, tôi là Phan Duy “À, trợ lý Phan!” Lam Ngọc Anh bất ngờ.
Đầu bên kia có tiếng nhạc ồn ào, Phan Duy dừng một chút, sau đó nói: “Cô Lam, Tổng giám đốc Hoàng uống hơi nhiều, cô có thể đến đây một chuyển được không?”
Cô lên xe taxi, ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ, Lam Ngọc Anh cũng không biết vì sao mình muốn đến đó.
Có thể vì Phan Duy gọi đến, bình thường anh ấy tỏ ra rất cung kính với mình, hơn nữa lúc nãy giọng nói còn có sự cầu xin, cô thật sự không đành lòng nói lời từ chối.
Buổi tối đường xá rất thông thoáng, nhanh chóng đã tới hội sở
Lam Ngọc Anh đẩy cửa xe bước xuống, Phan Duy đã chờ sản trước cửa.
Cô đi theo anh ấy vào thang máy, bọn họ đi tới căn phòng cuối cùng của hành lang rồi đẩy cửa ra, bên trong mù mịt thuốc, chuyện ăn chơi xa hoa không có gì bất ngờ.
Trong phòng có không ít người, Lam Ngọc Anh thấy nhiều gương mặt quen.
Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh ngồi trong cùng ghế sô pha, trên bàn có không ít chai rộng, xem ra bọn họ đã uống không ít.
Áo khoác và cà vạt không thấy đâu, anh chỉ mặc áo sơ mi, cổ áo mở rộng, có thể thấy cơ ngực rằn chắn lấp ló phía sau, đôi chân vắt chéo đung đưa theo làn khói, để lộ một đoạn tất màu đen.
Cũng giống như Trần Phong Sinh, có một cô gái trẻ tuổi bên cạnh anh.
Xem ra không chỉ đến rót rượu, cô ta mặc khá hở hang, chiếc váy ngắn hơi động một chút là có thể nhìn thấy quần lót, nửa bầu ngực tròn sắp tràn ra ngoài.
Lam Ngọc Anh dừng bước, khi cô quay đầu lại thì không biết Phan Duy đứng phía sau đã biến mất từ lúc
Cô do dự, cuối cùng tiếp tục đi tới.
Bởi vì ở trong góc số pha bị chiếc bàn vuông chắn lại nên không qua được, Lam Ngọc Anh đành nói: “Xin lỗi, cô có thể nhường đường một chút được không?” “Không được!” Cô gái kia quay đầu trừng mắt nhìn cô.
Lam Ngọc Anh mím môi, định bỏ cuộc xoay người đi thì có người giữ cổ tay cô lại.
Cô cúi đầu xuống thì thấy Hoàng Trường Minh đang nhíu mày với cô ta: “Cút.”
Sắc mặt cô gái khó coi nhưng cũng không dám nói gì, sợ hãi vội vàng rời đi.
Lam Ngọc Anh bị kéo ngôi xuống chỗ của cô ta, cô khép chặt hai chân, đôi mắt anh sâu thăm nhìn qua, cô mất tự nhiên cúi đầu: “À, Phan Duy bảo tôi qua đây “Đồ không có lương tâm, tối qua em khiến tôi đau eo gãy lưng rồi!”
Giọng anh không to không nhỏ khiến mặt Lam Ngọc Anh lập tức đỏ bừng.
Hoàng Trường Minh đưa tay ẩn vào trán cô: “Đúng là không thể nuông chiều phụ nữ, cho một cái ghế đã muốn lên trời.” Lam Ngọc Anh nhíu mày. “Em vừa phải thôi!” Anh lại ấn một cái “. Lần này Lam Ngọc Anh né tránh.
Hoàng Trường Minh nghiêng người về phía cô, dừng lại một vị trí rất gần, dưới ánh đèn xanh đỏ ánh mắt anh như bị đổ mực: “Đúng là bướng bỉnh, em còn trách tôi tối đó thô bạo với em sao?”
Lam Ngọc Anh nói đến đây thì không khỏi cần môi, ngón tay cong lại trên đầu gối.
Dường như lúc đó bóng ma anh mang tới cho cô vẫn còn ở đó.
Dường như ở đối diện Trần Phong Sinh và cô gái bên cạnh có chút mâu thuẫn, lúc này cô gái đang dựa nửa người về phía anh ấy, khuôn mặt nũng nịu làm hòa: “Phong Sinh, anh đừng giận, tối nay em phục vụ anh thật chu đáo là được mà!” “Phục vụ thế nào?” Trần Phong Sinh uể oải hỏi. “Anh muốn thế nào thì sẽ như thế!” Cô gái cười quyến rũ.
Cuối cùng cô ta hôn lên môi anh ta một cái, đổi lại Trần Phong Sinh lấy tay luồn vào quần áo cô ta.
Lam Ngọc Anh đỏ mặt quay lại, Hoàng Trường Minh ngồi bên cạnh bổng dựa đến gần, ngón cái chỉ về phía đối diện, sắc mặt buồn bực: “Lam Ngọc Anh, vì sao em không học các cô gái khác, em chọc giận tôi thì ôm tôi hoặc hôn tôi một cái, có lẽ đêm đó tôi sẽ không làm vậy với em.
Cô nhớ tới lúc vừa đi vào thì bên cạnh anh cũng có một người như vậy.
Lam Ngọc Anh không suy nghĩ nói thắng: “Vậy anh đi tìm cô gái khác đi.
Cô vừa dứt lời thì khóe mắt Hoàng Trường Minh đầy ý cười, dường như tâm trạng anh rất vui vẻ. “Em ghen sao?”
Cô đang không hiểu thì nghe thấy anh khẽ cười, hỏi một câu.
Lam Ngọc Anh mở to mắt, lập tức phản bác: “Tôi không có!