Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 375

Lam Ngọc Anh chạy ra phía cửa, cô vừa mở cửa ra thì thấy anh đang đứng bên ngoài cầm chùm chìa khóa trong tay.

Cô ngạc nhiên khó hiểu hỏi: “Anh có chìa khóa sao không tự mở cửa đi vào?”

“Đang đợi em mở cửa! Hoàng Trường Minh nhưởng mày nói với cô.

Lam Ngọc Anh không biết lúc này cô nên cười hay nên khóc nữa, cô dường như cũng không hiểu được logic của anh nữa.

Hoàng Trường Minh nhìn bóng hình cô vội vàng bước trở lại phòng bếp, anh cúi người thay dép đi trong nhà, rướn người treo áo khoác lên khay mắc áo khoác, rồi đặt chiếc chìa khóa xe xuống.

Cô có thể không biết rằng khi anh lái xe về đến tầng dưới, anh đã nhìn thấy một ngọn đèn trên lầu được thắp sáng đặc biệt báo hiệu cho anh biết cô đang chờ anh, sau khi bước lên trên tầng, cảm giác có người mở cửa cho anh, anh không chỉ được chào đón bởi bầu không khí ấm áp của căn phòng này mà còn có mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn từ phía phòng bếp cô đang nấu khiến trong lòng anh không hiểu sao có cảm giác như lắng xuống.

Anh giống như một con tàu không có phương hướng mà chỉ biết tiến về phía trước trong nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy được một ngọn hải đăng phía trước.

Nghe thấy tiếng bước chân, khi Lam Ngọc Anh định quay đầu nhìn lại, vòng eo của cô đột nhiên bị siết chặt.

Hoàng Trường Minh từ phía sau ôm trọn lấy cơ thể cô, hai tay anh thuận theo luồn vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay còn mang theo hơi lạnh của anh khiến hơi thở của cô không khỏi khẽ run lên, lúc này anh lại cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ thổi hơi thở nóng rực qua vành tai cô.

Trong lúc cảm giác nóng lạnh đan xen nhau, Lam Ngọc Anh muốn trốn tránh: “Đừng làm phiền em, em đang nấu ăn!”

Hoàng Trường Minh vẫn siết chặt cánh tay, nụ hôn mềm mại đáp xuống vành tai của cô, anh cắn cô không một tiếng bảo trước, cô không có cảm giác đau, nhưng cảm giác ướt át thật khó chịu.

Lam Ngọc Anh cầm chiếc thìa trong tay vẫn không thể bỏ xuống, sợ rằng tiếp theo anh sẽ làm những hành động quá tay hơn, cô lại phải dỗ dành anh như một đứa trẻ vậy: “Chắc anh phải đợi một lúc nữa mới có thể ăn cơm được! Anh đi tắm trước đi…”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh buông nhẹ tay.

Xoay người bước ra khỏi phòng bếp, dù sao anh cũng không cần quá vội, vẫn còn thời gian cả đêm mà.

Đợi cho đến khi tiếng bước chân biến mất về hướng phía phòng tắm, Lam Ngọc Anh mới sờ sờ lỗ tại vẫn còn hơi thở nóng bóng của anh.

Cô cho tất cả nguyên liệu vào nồi thịt bò đổ đầy nước canh, vừa mới tắt bếp, ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, cô không khỏi kinh ngạc hỏi: “Hoàng Trường Minh, hình như bên ngoài có người gõ cửa! “Em đi mở cửa đi!”

Có tiếng nước xả trong phòng tắm truyền đến.

Lam Ngọc Anh mới nhớ ra anh còn đang tắm, vội vàng đặt chiếc thìa múc canh xuống rồi bước về phía cửa nhà.

Cánh cửa mở ra, cô sững sờ.

Có một cô gái trẻ đang đứng bên ngoài, gương mặt giống một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, nhưng cách ăn mặc của cô ta lại hoàn toàn không giống một sinh viên chút nào. Mặc dù cô ta mặc một chiếc áo khoác dài ở bên ngoài, nhưng bên trong lại chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, cổ áo rộng mở, nhìn xuống dưới lộ rõ khẽ rãnh sâu kiêu ngạo, đội chân trắng thon dài cứ như vậy được phơi bày.

Trong thời tiết đầu mùa đông này, Lam Ngọc Anh nhìn thấy phong cách ăn mặc của cô ta đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Cảm thấy người đối diện kia có chút quen thuộc, rất nhanh chóng liền nhớ ra: “À, cô chính là thư ký của Hoàng Trường Minh đúng không? Khuya như vậy rồi, cô đến tìm anh ấy có chuyện gì sao?”

Cô gái đối diện thấy cô ra mở cửa thì có chút sững sờ, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì nét mặt cô ta nhanh chóng thay đổi.

“A! Đúng vậy, tôi chính là thư ký của anh Hoàng!” Nữ thư ký gật đầu, vội vàng chỉnh đốn lại áo khoác của mình, cô ta không kịp giấu hộp cơm mang theo trong tay, đành phải đưa qua rồi nói với cô: “Cũng không có chuyện gì cả, tôi sống ngay ở dưới lầu. Tối nay tôi có làm một ít súp gà, cảm thấy nhiều quá, cho nên tôi mang một ít đến cho anh Hoàng ăn…”

“Ồ, vậy tôi để chuyển nó cho anh ấy.” Lam Ngọc Anh đưa tay ra nhận lấy canh súp gà trong tay cô ta.

Cô gái thư ký nhìn vào bên trong phía sau lưng cô, ánh mắt do dự không nói nên lời, cuối cùng cũng vội vàng chạy đi mất.

Trong lúc chạy về phòng, cô ta dường như có một số điều vẫn không chắc chắn, còn quay đầu nhìn lại hai lần rồi mới hoàn toàn rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK