Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 397

Nghĩ đến việc Hoàng Kiến Phong đã từng không hài lòng, cô vội thay đổi lời nói, kính cẩn nói: “Thực xin lỗi, tùy tiện đến quấy rối mọi người trong nhà như vậy! Biết hôm nay sinh nhật ngài, vì thế cháu… “Nếu biết tùy tiện thì không nên tới!” Hoàng Kiến Phong lạnh lùng ngắt lời

Lam Ngọc Anh cần môi, nhanh chóng cụp mắt xuống, không muốn ai nhìn thấy sự tổn thương trong mắt mình.

Dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị chế giễu và không ưa nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. “Anh Hoàng, anh cũng thật là, sao lại không có tình người như thế chứ!” Ảnh mắt sắc bén của Nguyễn Hồng Mai mỉm cười khi nhìn thấy thứ gì đó trong tay cô: “Em thấy cô Lam có một món quà trong tay, anh nên xem thử đi. Dù sao cũng là một phần tấm lòng mà.”

Lam Ngọc Anh nghe vậy, liền lấy ra cái hộp đóng gói trong túi cẩn thận đặt lên bàn “Chủ tịch Hoàng, đây là quà sinh nhật tặng ngài, hy vọng ngài có thể thích..

Hoàng Kiến Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường. “Anh Hoàng, nếu anh không phiền, em thảo nó ra cho anh giúp anh nhé!” Sau khi được ông ngầm đồng ý, Nguyễn Hồng Mai mở hộp ra, ngạc nhiên nói: “Là nghiên mực Đoạn Khê Anh

Hoàng, xem này, nghiên mực Đoan Khê này là sản phẩm của Triệu Khánh. Hơn nữa xét từ màu đá và cấp độ đá thì hắn là hàng thật

Hoàng Kiến Phong liếc mắt nhìn, đáy mắt khẽ động không để lại chút dấu vết.

Nghiên mực trong phòng sách trên lầu hôm trước vô tình rơi khỏi bàn khi người hầu dọn dẹp, thứ này vừa vặn bù đắp.

Chẳng qua tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.

Nguyễn Hồng Mai vẫn hứng thủ cầm nghiên mực trong tay mà nghiên cứu: “Trên mặt này còn có điều khắc. Trước đây khi ông nội Tuyết Trinh còn sống, nó cũng thường giúp ông nó mua nghiên mực, nên hiểu được một chút. Không biết cô Lam làm công việc gì. Món quà lớn như nghiên mực Đoan Khế này chắc tổn không ít tiền nhỉ?” “À, tôi chỉ là nhân viên của công ty… Lam Ngọc Anh ngẩn ra và thành thật trả lời.

Nguyễn Hồng Mai nghe vậy chỉ mỉm cười và không nói nữa.

Quả nhiên vẻ khinh thường trong mắt cha Hoàng càng sâu, ông cố ý quay sang nhìn Lê Tuyết Trinh: “Con bé Tuyết Trinh, cháu không chuẩn bị quà cho bác sao?” “Đương nhiên có chuẩn bị, cháu sẽ đưa cho bác xem liên Lê Tuyết Trinh cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền.

Từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đi tới bên cạnh Hoàng Kiến Phong ngồi xuống rồi đưa qua. “Là khăn tay?” Hoàng Kiến Phong mở ra, không có quá kinh ngạc. “Vâng!” Lê Tuyết Trinh cười nói: “Bác Hoàng, bác nhìn kỹ lại một chút!

Theo lời cô ta nói, Hoàng Kiến Phong lại cúi đầu nhìn xuống, nhanh chóng cười nói: “Thì ra bên trên có hoa văn, trên mặt còn có chữ!”

Chiếc khăn tay màu tối xanh đậm, có vẻ là một loại vải rất bình thường, không phải thương hiệu nổi tiếng gì, cũng không có gì đặc biệt, nhưng mở ra thì lại có hai hàng chữ khối thêu bằng chỉ vàng ở góc dưới bên phải, có ghi “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.

“Chữ hơi khó đọc, bác Hoàng, bác đừng cười nhé! Là cháu tự thiêu đấy. Lúc ở bệnh viện không phải bác lấy khăn lau nước mắt cho cháu sao, nên cháu nghĩ, đúng lúc sinh nhật bác cũng nên tặng cho bác một cái mới, nhưng thời gian vội quá, nhất thời tìm người dạy không được thành thạo lắm!”

Lê Tuyết Trình cười giải thích nói “Đi siêu thị mua một cái được rồi, sao lại để tự mình thêu được?” Hoàng Kiến Phong kinh ngạc, dường như không ngờ tới. “Như vậy mới có thành ý chứ a!” Lúm đồng tiền của Lê Tuyết Trình càng thêm sâu.

Nguyễn Hồng Mai nói thêm vào: “Còn nữa, để thêu chiếc khăn tay này, Tuyết Trinh đã không ngủ hai đêm, đầu ngón tay con bé còn bị đâm vài lỗ!

“Mẹ, nhắc chuyện này làm gì chứ!” Lê Tuyết Trinh vội vàng rút ngón tay vẫn còn băng bỏ lại. “Con bé Tuyết Trinh thật sự rất có lòng! Cháu mới xuất viện được hai ngày, vậy mà không nghỉ ngơi tốt, cứ suy nghĩ chuẩn bị quà cho bác!”

Hoàng Kiến Phong gật đầu, rất cảm động, từ khóe mắt nhìn lướt qua, vẻ mặt đã lạnh xuống: “Mặc dù chiếc khăn tay này có thể không đáng vài đồng tiền, nhưng tấm lòng của con bé Tuyết Trình là vô giá, không giống những người khác, chỉ là một nhân viên công ty bình thường nhưng ra tay hào phóng như vậy, nói cho cùng vẫn là lòng hư vinh quá lớn.

Những từ cuối cùng có ý nghĩa riêng.

Lam Ngọc Anh không khỏi lùi lại phía sau một bước nhỏ.

Vốn nghĩ đến thân phận và địa vị của cha Hoàng, sợ ông ấy coi thường mình. Khi đến cửa hàng chọn quà, luôn chọn những thứ đắt tiền. Nhịn đau bỏ ra thật nhiều tiền nhưng không ngờ bị cho là lòng ham hư vinh quá lớn. Chẳng qua nói tóm lại, cô biết rất rõ cha Hoàng có thành kiến sâu sắc với cô, cho dù cô đưa khăn tay, cha Hoàng cũng sẽ không tỏ ra như vậy, chỉ sẽ cảm thấy cô keo kiệt không phóng khoáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK