Chương 377
“Tổng giám đốc Hoàng, những tài liệu này cần phải có chữ ký của anh!”
Nữ thư ký đưa tài liệu đang cầm trên tay qua cho anh, rồi hỏi anh: “Anh có còn muốn uống cà phê đen không? Đợi một lúc nữa tôi sẽ pha cho anh!”
“Ừm, để tôi đi pha cà phê!”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Cả hai người đều nhìn sang, Lam Ngọc Anh xấu hổ, nhưng cô chỉ có thể tiếp tục cứng đầu cứng cổ nhìn về phía anh rồi nói: “Anh không thích uống cà phê bên trong có pha thêm loại đường maltose đúng không…”
Cô cắn môi, có chút căng thẳng nín thở chờ câu trả lời của anh.
Đôi mắt thậm sâu và sắc bén của Hoàng Trường Minh cứ như vậy nhìn cô, trong lòng bàn tay cô nhanh chóng đổ mồ hôi, rốt cuộc kéo môi nói: “Um.”
Lam Ngọc Anh bước xuống bậc thang, lúc này cô mới thả lỏng người thở phù một hơi, đi đến phòng uống nước.
Đợi đến khi cô trở lại văn phòng sau khi pha xong cà phê, cô thư ký nữ lúc này cũng cầm theo tài liệu đã ký xong và chuẩn bị rời đi.
Lam Ngọc Anh đặt tách cà phê xuống bàn, đồng thời gọi cô ta dừng lại: “Ừm, đợi đã!”
Nữ thư ký bối rối quay đầu lại, nhìn thấy cô đi tới mép ghế sô pha, cầm túi xách bên cạnh đưa cho cô ta.
“Hộp cơm này trả lại cho cô, tôi đã rửa sạch sẽ hết cả rồi.”
“Cảm ơn…” Nữ thư ký cầm lấy hộp cơm rồi vội vàng rời đi.
Lam Ngọc Anh nhìn cảnh cửa văn phòng đã khép chặt lại, lặng lẽ buông ngón tay ra.
Khi quay đầu lại, cô thấy Hoàng Trường Minh đang ngồi trên ghế tựa lưng cao, cầm ly cà phê nhưng anh không có uống cạn, thay vào đó anh nhìn cô với ánh mắt xa xăm như vừa nãy, luồng ánh sáng bên trong đôi mắt anh là thứ mà cô không thể hiểu được.
Lam Ngọc Anh bị anh nhìn chằm chằm có chút khó chịu mở miệng nói: “Anh cứ nhìn em như vậy làm gì chứ?”
“Anh đang nhìn một số người đã học được cách bảo vệ thực phẩm của mình!” Hoàng Trường Minh có vẻ như đang mỉm cười.
Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị anh nhìn thấu nỗi lòng.
Có chút khó chịu nhìn sang chỗ khác, quay lại ghế sô pha ngồi xuống thì thấy anh đặt chiếc bút trên tay xuống, vươn tay bấm một dãy số bên trong.
“Tổng giám đốc Hoàng!”
Ngay sau đó, có một tiếng gọi kính cẩn ở đầu dây bên kia vang lên.
Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Trưởng phòng bộ phận nhân sự đúng không? Anh tới phòng làm việc của tôi một lúc.”
Năm phút sau, cửa văn phòng lại một lần nữa đóng lại.
Giám đốc Trương của bộ phận nhân sự đã rời đi, lúc này chỉ còn lại hai người trong số bọn họ.
Hoàng Trường Minh hướng về phía cô ra hiệu giống như kêu một chú cún con vậy, cô cau mày không muốn bước qua đó, nhưng người thì đã vô thức bước tới chỗ anh, cô vừa đi ngang qua bàn làm việc, đã lập tức bị anh kéo vào lòng trong tư thế thân mật.
“Hiện tại em đã hài lòng chưa?” Hoàng Trường Minh nhướng mày nhìn cô.
Giám đốc Trương từ phòng nhân sự được gọi đến, anh ta nghe theo chỉ đạo của anh liền chuyển nữ thư ký sang phòng khác và thay thế bằng một thư ký nam.
Lam Ngọc Anh ngây ngốc khó hiểu hỏi anh: “Em không hiểu anh đang nói cái gì cả…
“Em đúng là hũ giấm chua!” Hoàng Trường Minh cắn môi nói với cô.
“Em mới không phải!” Cô cắn môi phản bác lại câu nói của anh.
“Không phải sao?” Hoàng
Trường Minh mở ra đôi môi mỏng, ý cười thâm thúy thoát ra từ trong câu nói của anh: “Trong phòng làm việc hình như đang tràn ngập mùi giấm chua vậy!”
Lam Ngọc Anh vẫn muốn chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng lại bị nụ hôn mà anh rơi xuống nhanh chóng niêm phong chiếc miệng bé xinh của cô…
Thời gian bên nhau của những người đang yêu luôn trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt đã là chủ nhật, hai người đi bộ tới siêu thị công cộng.