Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Tháng trước, nhờ người bạn thân cho vay một khoản tiền nên Lam Ngọc Anh mới có thể miễn cưỡng duy trì việc điều trị được cho bà, nhưng tháng này, cô vẫn chưa có cách nào khả dĩ có thể xoay xở với món tiền viện phí, thuốc thang sắp tới phải chỉ.

Lam Ngọc Anh đặt tay lên trán bà ngoại. Hơi ấm từ làn da của bà lan vào tay cô, làm nỗi buồn mơ hồ như tan biến. Ngắm nhìn gương mặt chìm trong giấc ngủ yên bình của bà, mắt Lam Ngọc Anh lại rưng rưng. Cô vội lấy cánh tay lau những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, sợ bà tỉnh dậy sẽ bắt gặp cảnh đứa cháu gái ngoan ngoãn, hiếu thảo đang khóc.

Khi 8 tuổi, cô mất mẹ. Lại Diệp chính thức bước chân về làm bà chủ Lam gia. Do cô còn quá nhỏ nên sự việc xảy ra với đứa con trai của bà ta tuy không làm Lam Ngọc Anh phải đương đầu với pháp luật, nhưng Lam Khải Dương, bố cô, đã đuổi cô ra khỏi nhà. Cô đã ở với bà ngoại của mình kể từ đó. Chính vì vậy, bà là người thân thiết, ruột thịt duy nhất còn lại trên thế giới này của cô.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài và nghĩ đến món khoai lang nướng mà bà ngoại yêu thích.

Dù bác sĩ không cho phép nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao. Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài và khép cửa phòng lại. Ra khỏi bệnh viện, cô đi bộ ngang qua đường, hướng về phía khu chợ phía đẳng xa, nơi những người bán hàng rong đang nhiệt tình mời khách.

Vừa bước đến cổng chợ, cô cảm thấy có tiếng bước chân phía sau.

Dù cô tăng tốc hay giảm tốc độ, tiếng bước chân vẫn đều đặn theo cô.

Khi cô định nhìn lại, cổ Lam Ngọc Anh đột nhiên nhói lên một cơn đau dữ dội rồi cô ngất xỉu.

Lam Ngọc Anh mơ màng tỉnh lại và đưa tay chạm vào chỗ đau sau gáy.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Đó là một nơi xa lạ, và khi chắc chắn rằng mình đang nằm trong một căn phòng khách sạn, Lam Ngọc Anh giật thót mình, tỉnh táo lại ngay lập tức.

Một âm thanh quen thuộc vang lên, cửa phòng tắm đột ngột mở ra.

Lam Ngọc Anh kinh hoàng tột độ khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang bước ra. Trên người anh ta lúc này cũng có một chiếc khăn tắm, cơ ngực cũng nổi rõ, nhưng lần này anh ta đang lấy khăn lau tóc.

“Anh, anh …” Cô căng thẳng ngồi thẳng người dậy.

Anh ta nhìn thẳng vào Lam Ngọc Anh làm cô cảm thấy tay mình run lên.

Nhìn xuống dưới, cô thở phào! Thật may là tất cả quần áo trên người cô vẫn còn nguyên. Nghe tiếng bước chân vững vàng tiến đến từng bước, trong mắt cô hiện lên đầy vẻ hoảng sợ: “Anh… anh định làm gì?”

Anh ta giống như dã thú, đột nhiên xuất hiện ở thế giới hòa bình, là mối nguy hiểm luôn chực chờ làm cô luôn phải căng người cảnh giác.

Trong nháy mắt, bóng dáng người đàn ông cao lớn đã bao trùm lấy cô.

Cô thậm chí còn không có thời gian để nhìn thấy thứ gì đó vượt qua da, và hai tay cô giơ lên trên đầu trong tư thế chuẩn bị chiến đấu không khoan nhượng.

“Cô nói xem tôi muốn làm gì?”

Ánh mắt Hoàng Trường Minh xẹt qua gương mặt cô, hai tay khẽ nắm lấy đôi bờ vai Lam Ngọc Anh.

Ánh sáng mùa xuân mờ nhạt hắt qua khung cửa sổ đã được vén rèm đủ làm bất cứ ai cũng nhận ra sự phấn khích chưa từng có trong 30 năm cuộc đời đang sôi sục trong huyết quản của anh ta.

Anh ta biết rằng Trần Phong Sinh không hề phán đoán sai lầm khi thấy cô gái với vẻ mặt thất vọng pha lẫn bực bội đi ra từ cửa phòng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK