Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 340

Bên trong vọng ra giọng nói trầm của Hoàng Trường Minh: “Vào đi”.

Cô đẩy cửa rất chậm, khi phát hiện trong phòng ngoài anh ra không còn người nào khác, cơ thể căng thẳng mới dẫn thả lỏng.

Lam Ngọc Anh đi vào trong: “À, em mang mì tới.”

Hoàng Trường Minh mặc đồ bệnh viện, đang ngồi dựa vào đầu giường, khí chất vẫn tỏa ra ngùn ngụt. Trán và bàn tay đặt trên đầu gối đầu băng trắng. Chỗ rạn xương ở bắp chân phải đã được cố định lại bằng nẹp.

Cô dừng lại đó vài giây, cũng may, có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Lam Ngọc Anh lặng lẽ đi qua, đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên bàn. Suốt cả quá trình, đôi mắt u tối của Hoàng Trường Minh luôn nheo lại, lẳng lặng quan sát từng cử chỉ hành động của cô.

Cô mở nắp hộp ra, mùi thơm của mì lan tỏa ra ngoài.

Lam Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh mau ăn đi, ăn xong, em mang hộp về “

“Anh muốn đi vệ sinh.” Hoàng Trường Minh bất ngờ nói.

HỒ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Anh nói anh muốn đi vệ sinh.” Hoàng Trường Minh lặp lại.

“Thì anh đi đi.” Lam Ngọc Anh khó hiểu.

“Anh đã thành bộ dạng này rồi, làm sao tự đi?”

Lam Ngọc Anh nhìn sang bắp chân phải của anh: “Vậy em gọi y tá vào giúp anh”

“Không nhịn được.” Hoàng Trường Minh nhíu mày, nhìn cô rồi bật ra một câu: “Em dìu anh vào “

“Em?” Lam Ngọc Anh kêu lên.

“Mau lên, sắp tè ra quần rồi.”

Cuối cùng, Lam Ngọc Anh vẫn phải bấm bụng tiến lên, dìu anh dậy khỏi giường.

Hoàng Trường Minh không thể dùng lực chân phải, gần như quá nửa trọng lượng cơ thể đều đổ dồn sang cô. Cô nhích về phía nhà vệ sinh hơi nhọc sức, cũng may phòng bệnh cao cấp, thiết kế rất khoa học, khoảng cách không quá xa.

Cô mướt mồ hội dìu anh tới trước bồn cầu, rồi buông tay định đi,

Nhưng Hoàng Trường Minh thu cánh tay lại, kéo cô về, mấp máy môi: “Em không đi được, không có em anh không đứng được. Còn nữa, đừng nhúc nhích, cẩn thận làm ngã anh.”

“…” Cô đành đứng im.

Thấy anh bắt đầu cởi quân, Lam Ngọc Anh hoảng loạn quay mặt đi.

Không gian trong phòng vệ sinh không nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, mặt tưởng chừng như sắp nổ tung rồi.

Tiếng nước tí tách chảy xuống, ở khoảng cách gần như vang vọng trong tại cô. Cuối cùng khi tiếng nước dần dẫn dừng lại, mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, như đã cả thế kỷ trôi qua.

Lam Ngọc Anh cắn môi, giọng nói như sắp sụp đổ: “Rốt cuộc anh đã xong chưa vậy?”

Không ai trả lời cô.

Lam Ngọc Anh lại càng bối rối, tư thế quay người đã cứng đờ cả.

Cô cảm thấy nhất định là Hoàng Trường Minh cố tình, tức giận nhưng chẳng biết làm sao, cô đành thăm dò quay lại, nhắm mắt, không dám mở ra hản, chỉ hơi hé hé. Cho đến khi nhìn thấy anh đã mặc xong quân, đang nhìn minh với vẻ nhàn nhã.

Lam Ngọc Anh bằng nhiên có cảm giác mình bị đùa giỡn.

Cô giơ tay xả nước bồn cầu, rồi dùng sức kéo cánh tay anh lên, nghiến rằng nói: “Em dìu anh về.

Nhưng Hoàng Trường Minh không nhúc nhích, vẫn sống chết giữ chặt cô ở chỗ cũ. Họ đứng sát gần nhau, mỗi nhịp thở làm lồng ngực Hoàng Trường Minh phập phồng cô đều cảm nhận được.

Lâm Ngọc Anh giãy giụa một hồi không có bất kỳ tác dụng gì. Cho dù một chân anh đã bị thương, vẫn dễ dàng kiểm soát được cô.

“Vì sao tối qua lại trốn?”

Cô đang định ngẩng đầu trừng mắt với anh thì bất ngờ vang lên một câu hỏi như vậy.

Mí mắt Lam Ngọc Anh run lên, cô hạ thấp giọng: “Em đâu có trốn.”

“Còn nói không?” Hoàng Trường Minh cúi thấp mặt xuống, gần như nhìn cô chăm chú: “Hửm? Đồ lừa bịp này”

Xem ra cuối cùng Trần Phong Sinh van nói cho anh biết.

Trái tim cô nhói lên từng cơn, nhất là ngữ khí dồn ép lại mang chút mờ ám này khiến cô không biết bực dọc vào đầu. Cô thật sự thấy phiền: “Nếu không thì sao? Anh muốn thế nào? Hoàng Trường Minh, em đã tận mắt nhìn thấy vợ chưa cưới của anh bước vào phòng Lẽ nào anh bắt em xách hộp mi tung tẩy đi vào theo sao?”

Nếu thật sự như vậy, anh có muốn ngôi hưởng phúc một ông hai bà thì cô cũng không muốn làm kẻ thứ ba đâu.

“Vậy thì đã sao?” Hoàng Trường Minh đột ngột nói.

“…” Lam Ngọc Anh mím môi. Vậy thì đã sao? Cô cười khổ.

“Anh không sợ vợ chưa cưới của anh nhìn thấy sẽ không vui à?”

“Vậy thì đã sao?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, chỉ lặp lại câu này.

Lam Ngọc Anh hơi sững người, nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động, giọng nói trầm cũng theo đó đập vào màng nhĩ của cô: “Người khác anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm một mình em.”… Trái tim Lam Ngọc Anh chao đáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK