Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1133

Khi cô đang rối bời với đống đồ ăn vặt trong giỏ hàng, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tâm mắt cô.

Trịnh Phương Vũ không nghĩ ngợi chạy tới đó.

Cô giơ tay đập mạnh vào vai Lê Văn Nam một cái: “Này, còn nhớ t không?”

“Nhớ” Lê Văn Nam cau mày.

Sao có thế không nhớ được? Mới qua có một ngày, ấn tượng của anh với cô vẫn còn rất sâu sắc, nếu không phải cô ta lấy điện thoại của Lam Ngọc Anh lừa mình thì đã không xảy ra chuyện ở khách sạn Hoàng Long, làm cho bản thân tới bây giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

Trịnh Phương Vũ mỉm cười: “ Nhớ thì tốt, lát nữa thanh toán giúp tôi”

“Tại sao tôi phải thanh toán giúp cô?” Lê Văn Nam tức giận hỏi “Tôi quên mang ví tiền và điện thoại, nhờ anh cứu nguy được không?” Trịnh Phương Vũ cũng không có gì làm tin, bản thân làm ra chuyện gì trong lòng tự rõ, cô cũng chỉ có thế ôm một chút hy vọng: “Anh yên tâm, chỉ cần hôm nay anh cho tôi mượn tiền, tôi sẽ trả anh gấp hai lần, hoặc ba lần cũng được”

Nhìn thấy sự chờ mong trong cô, Lê Văn Nam nhìn giỏ đồ đây äp trên cổ tay cô, ân cần nói: “Không sao, tôi không phải là người cho vay nặng lãi, mua xong tôi sẽ giúp cô thanh toán”

Trịnh Phương Vũ nghe thấy vậy, nhìn anh ta với ánh mắt như bắt được vàng vậy.

Tiếp sau đó, cô giống như con cún nhỏ bám đuôi anh, đợi anh chọn hết đồ rồi thì cùng nhau đi thanh toán.

Lê Văn Nam mua không nhiều đồ, chỉ lấy một hộp cà phê Mỹ và bánh mì kẹp, sau đó đưa cô đến quầy thu ngân tính tiền, giỏ hàng trên tay cô tự nhiên cũng được chuyển sang tay anh.

Trịnh Phương Vũ chú ý tới tay của anh rất đẹp, khớp nối rõ ràng, đầu ngón tay hơi hướng lên trên.

Trên người, anh mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, chân đi giày thể thao phiên bản giới hạn, cô nhớ mình cũng có một đôi phiên bản nữ cùng kiểu như vây, giống như là đồ đôi. Ánh mắt cô không nhịn được mà dán lên thân hình anh. Thật không ngờ lúc cởi sạch quần áo lại cuốn hút như vậy.

Trực giác cho thấy cảnh tượng ngày hôm đó lại sắp hiện ra trong đầu, Trịnh Phương Vũ vội vàng lắc đầu.

“Thật quá điên rồ rồi!

Chẳng mấy chốc đã tới lượt bọn họ thanh toán, Lê Văn Nam nhặt từng món đồ trong xe hàng ra đặt lên quầy thu ngân, nét mặt vừa anh tuấn vừa sáng sủa.

Khoảnh khảc này, đột nhiên Trịnh Phương Vũ muốn gi trò.

Tới khi món hàng cuối cùng được đặt lên quầy, Trịnh Phương Vũ tiện tay lấy hai bao Durex đỏ chót ném tới, cười hi hi nói: “Đợi chút, còn cái này nữa”

Nhân viên thu ngân đã chứng kiến nhiều rồi, cô ta chỉ hơi ngập ngừng rồi lại tiếp tục quét mã, mỉm cười hỏi Lê Văn Nam: “Của anh tổng cộng hết 325 tệ. Xin hỏi anh muối quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”

“À…Tiền mặt” Lê Văn Nam đỏ mặt.

Trịnh Phương Vũ chớp chớp mắt kinh ngạc.

Tuy rãng không tính là đã gặp vô số, nhưng ở tuổi này cô cũng đã gặp qua không ít đàn ông. Ngoại trừ Hoàng Trường Minh tính tình lãnh đạm thì phần lớn đều gặp dạng mỹ nam ngoại quốc cuồng nhiệt, khó kiềm chế được cảm xúc, nhưng cô đã lâu rồi không thấy đàn ông đỏ mặt.

Sau khi thanh toán và đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Lê Văn Nam đưa cho cô những chiếc túi đã chia sẵn.

Trịnh Phương Vũ sau khi nhận đồ của mình thì lấy ra hai hộp Durex nhét vào tay anh: “ Này, cái này tặng cho anh”

Trên mặt Lê Văn Nam lại lộ ra ánh mắt ngượng ngùng, Trịnh Phương Vũ khoái chí vô cùng, cảm thấy bản thân thật giống với mấy gã trai chuyên trêu ghẹo con gái nhà lành.

“Đưa cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh, số điện thoại hoặc là tài khoản Zalopay cũng được. Lát tôi chuyến tiền trả anh” Dường như sợ anh không tin, cô vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, một xu cũng không thiếu!”

“Thôi khỏi” Lê Văn Nam lạnh nhạt lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK