Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 214

 

Bây giờ cô chỉ muốn vào phòng ngay lập tức, khụ khụ… lẳng lặng thôi!

 

Có một cuộc họp được tổ chức vào ngày cuối cùng của chuyến công tác, chuyến bay đi về khởi hành vào buổi tối.

 

Việc đầu tiên Lam Ngọc Anhlàm sau khi về phòng chính là đổi lại quần lót, sau đó ném cái quần lót của Hoàng Trường Minhvào trong bồn rửa.

 

Nước lạnh ào ào chảy xuống, nhưng khi cô giặt nó vẫn cảm thấy nóng hổi.

 

Sau khi giặt đi giặt lại nửatiếng, dùng máy sấy sấy khô xong, cô cảm thấy tay mình muốn liệt luôn.

 

Cô tìm một cái túi trong suốt, dùng đầu ngón tay gấp gọn cái quần lót lại rồi nhét vào trong balo, sau khi làm xong hết, cô có cảm giác mình giống như là một kẻ biến thái vậy…

 

Mãi đến giữa lúc nghỉ trưa, Lam Ngọc Anhmới tìm được cơ hội.

 

Hoàng Trường Minhđang đứng ở trước rèm cửa, trên tay kẹp một điều thuốc, bên cạnh không có ai, chỉ có mỗi mình Phan Duy.

 

Lam Ngọc Anh ôm chặt lấy balo chạy tới.

 

“Ừm, Tổng giác đốc Hoàng!”

 

Nói xong, ánh mắt cô liếc nhìn Phan Duy, ý tứ rất rõ ràng.

 

Hoàng Trường Minhgiống như không hiểu ý cô, thở ra một làn khói trắng: “Có chuyện gì thì nói thẳng!”

 

Phan Duy, người đã sẵn sàng chuẩn bị rời đi, sau khi bị boss liếc cho cái thì đứng im tại chỗ không dám họ he gì nữa.

 

“Không có gì..” Lam Ngọc Anhdo dự rất lâu, cuối cùng đành phải nói như vậy. Có người ngoài ở đây, cô không thể lấy quần lót ra trả anh được.

 

Hoàng Trường Minhđưa thuốc lá lên miệng hút một hơi, sau đó nói với trờ lý: “Phan Duy, cậu tiếp tục!”

 

Nghe vậy, Phan Duy cung kính nói: “Dạ, tổng giám đốc Hoàng! Về nội dung của buổi họp hội nghị ngày mai…”

 

Lam Ngọc Anhâm thầm suy nghĩ, chỉ là một cái quần lót thôi, anh không hề quan tâm đến nó chút nào, cô ôm chặt cái balo, chậm rãi đi về chỗ cũ.

 

Bởi vì thời gian công tác vướng vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật, cho nên cô đã xin nghỉ hai ngày sau khi trở về.

 

Khi máy bay hạ cánh thì trời cũng đã khuya rồi, lúc cô lết về đến nhà đã là nửa đêm, vừa mới bước vào nhà cô đã liền ngã lên giường ngủ thẳng cẳng.

 

Sáng hôm sau tỉnh lại, cô mới đi sắp xếp hành lý, nói là hành lý nhưng nó chỉ là hai cái túi, cô ôm quần áo bên trong túi ra, chiếc quần lót cũng bị kẹp ở trong đó.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, chắc là Trương Tiểu Du đi du lịch trở về.

 

Nếu để cô ấy biết cô cầm quần lót của đàn ông, chắc chắn cô sẽ bị cô ấy cười chết

 

Dưới tình thế gấp rút, Lam Ngọc Anhgiấu cái quần lót vào sâu bên dưới ngăn kéo.

 

Cô vừa giấu cái quần lót xong thì cửa bị đẩy ra, Trương Tiểu Du xách vali bước vào, cô vội vàng hỏi: “Cá nhỏ, đi chơi vui không?”

 

“Cậu đừng hỏi nữa!” Vẻ mặt Trương Tiểu Du hung dữ, hai má phồng lên: “Tớ gặp một tên ngốc ở Hà Giang, tên đó làm ảnh hưởng cả chuyến du lịch của tớ, thật sự tớ tức chết mất! Ngọc Anh, để tớ nói cho cậu nghe, mấy tên đàn ông mà mặt chó thân người thật ra đều là mấy tên mặt người dạ thú.

 

“Uh…” Cái kiểu ví von này.

 

Nhưng mà ở một mức độ nào đó, cô cũng đồng ý với lời nói của cô ấy.

 

Mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, Trương Tiểu Du l vẫn còn hùng hùng hổ hổ, có thể thấy là cô ấy rất tức giận.

 

Ban ngày cả hai người đều không có việc gì cần phải ra ngoài, lâu lắm rồi cả hai người mới cùng có thời gian rảnh rỗi, bọn họ mua đồ ăn vặt về xem ti vi, tăng tỉ lệ người xem cho diễn viên mình thích.

 

Lam Ngọc Anhđang ăn khoai tây chiên thì đột nhiên chuông điện thoại kêu lên.

 

Cô cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Hoàng Trường Minhgửi đến. Lam Ngọc Anhmở tin nhắn ra, đột nhiên cô cảm thấy mờ mịt, bởi vì bên trong không có một chữ nào mà chỉ có mỗi một dấu “2”

 

Lam Ngọc Anh: “”

 

Hoàng Trường Minh: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK