Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50

Nhưng người bên kia lại kéo rất mạnh, khi cô đang cố gắng hết sức thoát ra, cửa phòng khách đột nhiên bị đá phăng, và bốn năm người nhanh chóng bước vào: “Cảnh sát đây, tất cả không được nhúc nhích!”

Một cảnh tượng hùng hậu đã khiến tất cả các khách hàng khác trong khách sạn được một phen kinh ngạc.

Chuyện này chẳng có gì vẻ vang, ai nấy đều tỏ ra khinh bỉ, lâu lâu lại nổi lên những từ như “mại dâm, “bán dâm’…….

Trước giờ Lam Ngọc Anh chỉ thấy những cảnh như vậy trên bản tin truyền hình, lúc đó cô thấy nhiều cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc hớ hênh bước ra với khuôn mặt cúi găm vì xấu hổ. Nhưng có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở thành một trong số họ.

Lúc này, tay chân cô đã lạnh ngắt, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Lam Ngọc Anh muốn tự bào chữa cho mình, nhưng không ai nghe lời cô nói, tất cả những người có mặt trong căn phòng lúc đó đều bị đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Quá nhục nhã, Lam Ngọc Anh chỉ biết cúi đầu. Vừa ra khỏi khách sạn, cô bỗng thấy một người trước mặt, một bóng dáng quen thuộc vụt qua mắt cô.

Lam Ngọc Anh phấn khích nhìn sang và nhận ra dáng người cao lớn với đường nét nét cương nghị.

Đang định mở miệng, Ngọc Anh đột nhiên nhớ tới việc Hoàng Trường Minh đã đi lướt qua mình †rong quán rượu cách đây không lâu. Anh ta đã lạnh lùng như vậy, có cầu xin cũng vô ích. Bao người đang đứng chế nhạo trước cửa khách sạn, khiến Ngọc Anh đang định mở miệng lại đành ngậm chặt không phát ra tiếng.

Bị những cảnh sát phía sau đẩy ra, Lam Ngọc Anh bị áp giải lên xe cảnh sát.

Phan Huy nhìn lại cánh cửa xoay, do dự nói: “Anh Hoàng, hình như là cô Lam…”

Hoàng Trường Minh nhíu mày khi đang bấm điện thoại trên tay.

Lam Ngọc Anh và nhóm người được yêu cầu ngồi xổm thành hàng, tựa lưng vào bức tường của đồn cảnh sát.

Sau đó, từng người lần lượt bị bắt đi làm biên bản thẩm vấn và thông báo cho người nhà. Đến lượt Lam Ngọc Anh, cô chợt nhớ ra mình là người nhà họ Lam, kiểu gì cũng phải gọi đến họ. Nhưng điện thoại di động của Lam Khải Dương luôn tắt máy, nhất thời không có người để cầu cứu.

Cô không lưu nhiều số trong danh bạ, và đột nhiên một cái tên nảy ra trong đầu cô.

Khi đường dây được kết nối, Lam Ngọc Anh dè dặt nói, “Tiêu Hùng Vân, là em đây!”

“Lam Ngọc Anh?” Không gian xung quanh Tiêu Hùng Vân lúc này có chút ồn ào.

Lam Ngọc Anh nhìn tất cả những khuôn mặt nghiêm túc xung quanh trong bộ cảnh phục, liền giữ điện thoại chặt hơn, nói; “Bây giờ anh có thể giúp em một việc không? Em đang gặp rắc rối, và đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi…..”

Sau khi nói xong một cách vội vã và lo lắng, trước khi Tiêu Hùng Vân kịp trả lời, nữ cảnh sát bên cạnh đã thúc giục cô phải cúp máy.

Khi hoàn thành bản kê lời khai, Lam Ngọc Anh nghĩ rằng mình đã giải thích mọi thứ rất rõ ràng, hy vọng mình sẽ được thả ra nhanh chóng, nhưng cô không ngờ lại bị các cảnh sát đưa vào một căn phòng khác.

Nó rộng chừng mười mét vuông, hoàn toàn tĩnh lặng, tuy cũng có một chiếc cửa sổ lớn nhưng lại bị che lại bằng lan can sắt kiên cố, trong phòng có hơn mười người phụ nữ khác nữa, đủ mọi lứa tuổi. Đây rõ ràng là cô đang bị giam cầm mài Lam Ngọc Anh im lặng ngồi dựa vào khung cửa sổ, tự ôm vai mình để trấn an, trong lòng bàn tay cô mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Từ nhỏ Ngọc Anh đã là một đứa trẻ lương thiện, chưa bao giờ phải tới một nơi nào kinh khủng như vậy. Dĩ nhiên là cô cảm thấy rất lo sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK