Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

 

Chỗ hẹn ở lầu hai, sau khi đi vào, không để cô phải đợi lâu, giám đốc đã cúp điện thoại rồi đứng dậy ra cửa đón cô

 

Cô cũng vội vàng đứng dậy tại chỗ, không lâu sau thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, rất nhiều lãnh đạo dự tiệc đêm này tiến vào.

 

Tây trang và giày da cùng một màu, có một người thân hình cao nhất trong đó.

 

Hoàng Trường Minh…

 

Mặc dù đi sau cùng, nhưng anh vẫn cứ là hạc giữa bầy gà

 

Dường như anh vĩnh viễn đều như vậy, mặc kệ là ở nơi nào cũng luôn có khả năng khiến mọi người nhìn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, hết thảy mọi thứ xung quanh đều tự động biển thành phông nên. . ngôn tình hay

 

Giống như lúc nhìn thấy anh ở phòng họp vậy, Hoàng Trường Minh cũng không hề liếc mắt nhìn cô, đi thẳng đến ghế ăn ở trong cùng ngồi xuống, cả lưng lười biếng tựa lên ghế, một chân gập lại, ống quân hơi co lên lộ ra chiếc tất màu đen.

 

Sau khi anh ngồi xuống, những người khác mới lần lượt ngôi vào chỗ. Bữa tiệc bắt đầu rất nhanh, nhân viên phục vụ không phải làm gì, vì suốt cả quá trình Lam Ngọc Anh đều cầm bình rượu lần lượt rót rượu cho các lãnh đạo.

 

Trên đường đi qua, có người bên cạnh quan tâm hỏi: Tổng giám đốc Hoàng, anh sao vậy? “Uống hơi nhanh thôi.” Tay Hoàng Trường Minh đặt trên bung.

 

Lam Ngọc Anh cũng nhìn thoáng qua, lông mày anh khẽ nhíu lại, dáng vẻ rất không thoải mái.

 

Lại có một ly rượu đưa đến kinh anh, sau khi Hoàng Trường Minh uống xong thì đặt ly rượu xuống, đứng dậy: “Xin lỗi nhé, mọi người cứ tiếp tục đi, dạ dày tôi khó chịu, tôi vào nhà vệ sinh trước ”

 

Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.

 

Lam Ngọc Anh vừa mới rót xong một vòng rượu chuẩn bị ngồi xuống, giám đốc đã đưa cho cô một gói khăn giấy: “Ngọc Anh, có giúp tôi đi nhìn xem tổng giám đốc Hoàng thế nào rồi!”

 

“Tôi…” Cô cắn môi, không nhận lấy gói giấy.

 

“Đi mau đi, cô không thấy bây giờ tôi không đi được sao!” Giám đốc nhét khăn giấy vào trong tay cô, sau đó ngay lập tức quay đầu lại bưng ly rượu lên, nhiệt tình nịnh nọt: “Ây, ấy, cục trưởng Trương, ly rượu này chắc chắn tôi sẽ uống mà ”

 

Lam Ngọc Anh nằm chặt khăn giấy trong tay, không có cách nào khác, đành đi ra khỏi phòng riêng. Toilet ở cuối hành lang, Hoàng Trường Minh đang dựa vào bên ngoài bồn rửa mặt, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kia, ảnh đèn chiếu lên trên, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp trên lưng nổi lên, chỉ vỏn vẹn lộ ra một bóng lưng cũng đủ khiến người ta hít thở không thông.

 

Trong gương phản chiếu mái tóc của anh, thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này như thế nào.

 

Lam Ngọc Anh chầm chậm đi lại gần, hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, anh vẫn ổn chứ?”

 

“Ừm.” Hoàng Trường Minh mơ hồ lên tiếng.

 

Lam Ngọc Anh thấy thế, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước mấy bước.

 

“Giám đốc bảo tôi tới xem anh thế nào, có cần giúp đỡ gì không?”

 

“Đưa chai nước kia qua đây giúp tôi.” Hoàng Trường Minh không ngẩng đầu, chỉ giơ tay lên.

 

Lam Ngọc Anh nhìn theo hướng anh chỉ, trông thấy một chai nước suối “Ồ..” Cô chia tay cầm nó qua.

 

Sau khi có vặn mở nắp chai thì đưa cho anh: “Tổng giám đốc Hoàng, nước của anh đây…”

 

“Đúc tôi uống đi.”

 

Mấy chữ quen thuộc vang lên lúc này lại ít nhiều có chút chói tai.

 

Lam Ngọc Anh mím chặt môi, đặt chai nước suối trở lại bên cạnh bồn rửa tay, cần răng nói: “Tôi để ở đây, anh tự mình uống di!

 

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

 

Cổ tay bị nằm lấy, không biết anh đã làm thế nào, Lam Ngọc Anh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khiến cô không tự chủ được xoay người lại ngay tại chỗ, một lần nữa quay mặt về phía anh, trong mặt là hình ảnh anh cầm nước khoảng đưa đến bên miệng.

 

Không.

 

Lam Ngọc Anh hét to trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK