Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1344

“Em hối hận à?” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chợt nheo lại.

Cảm thấy vai mình sắp bị anh bóp nát, cô cau mày đau đớn, nhưng vẫn thành thật đáp: “Thực ra thì không..”

‘Sức mạnh của bàn tay trên vai giảm đi, Trương Tiểu Du nghe thấy tiếng anh âm ừ hài lòng.

Sau đó, để giữ thể lực, hai người đều không ai nói chuyện nữa, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại tiếng trái tim đập từng nhịp và tiếng thở của cả hai, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, việc chờ đợi đội cứu hộ xuất hiện là cả một quá trình dị Trương Tiểu Du không khỏi thấp giọng hỏi: “Câm thú, anh nói xem chúng ta sẽ được cứu chứ?”

Không phải là cô ấy nản lòng hay tiêu cực, nhưng dù sao đây cũng là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, dư chấn ở mức độ nhỏ cũng sẽ khiến tình trạng sạt lở sẽ càng nghiêm trọng hơn và công tác tìm kiếm cứu nạn cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.

‘Yết hầu của Trần Phong Sinh khẽ di chuyến lên xuống, anh im lặng một chút rồi trầm giọng nói: ‘Nếu lần này chúng ta có thể an toàn trở về Sài Gòn, em sinh cho anh một đứa bé nhé!

“Trên thực tế, nếu như lắng nghe một cách cẩn thận, thậm chí còn có thể nghe thấy một chút ngượng ngùng và đôi phần như là khẩn cầu trong giọng anh Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, vẻ mặt ngưng trọng đầy kinh ngạc.

Đây không phải là lần đầu tiên họ đề cập đến vấn đề có con. Mặc dù đã uống thuốc tránh thai lâu dài, nhưng trong ba năm rưỡi gần đây cô lại không uống nữa, vì lần nào anh cũng thực hiện các biện pháp an toàn rất đầy đủ, hơn nữa anh cũng chưa từng thể hiện bất cứ thái độ Trương Tiểu Du không khỏi cản môi, ngập ngừng hỏi: “Cầm thú, anh muốn có con sao?”

Trần Phong Sinh cong môi, như sợ cô không nghe rõ nên anh còn nói thêm: “Đúng vậy, anh đã nói rồi, anh thích có con gái”

Khi Trương Tiểu Du nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, cô trợn tròn mắt, không nhịn được nữa: “Uổng cho anh là bác sĩ! Anh không biết giới tính khi sinh con là thứ không thể ép buộc được sao? Anh nghĩ anh muốn có con gái là có được sao”

“Nhưng anh vẫn thích con gái hơn” Trần Phong Sinh nhướng mày nói Người ta nói con gái là người yêu bé bỏng của bố ở kiếp trước, câu này hình như rất đúng. Nó như một chấp niệm trong lòng anh, nếu như có con thì anh rất hy vọng có thế có một đứa con gái, tốt nhất là có thể đáng yêu hoạt bát như.

một con búp bê dễ thương, giống như Linh Nhi nhà anh hai vậy.

Trương Tiểu Du thất thần.

Sau một lúc, cô mới bến lẽn cần khóe môi và nói bắng giọng rất nhỏ: Được!”

Trần Phong Sinh đột nhiên giơ tay giữ lấy vai cô, giọng anh hơi cao lên: “Trương Tiểu Du, em vừa nói cái gï?”

Có thể nghe ra, anh quả thực rất kinh ngạc, nếu không, ngoại trừ lúc đặc biệt tức giận, anh sẽ hiếm khi gọi cô bằng cả họ và tên như thế này.

“Không nghe thấy thì bỏ đi!” Trương Tiểu Du xấu hổ quay đi.

Trần Phong Sinh bóp cấm kéo đâu cô quay lại đối diện với mình, đôi mát đào hoa nóng bỏng như hai ngọn lửa đang cháy rừng rực: “Đừng có giả vờ im đị! Vừa rồi anh chính tai nghe thấy rồi, đừng có hòng lừa anh!”

Trương Tiểu Du đỏ bừng cả mặt, cô đẩy bàn tay to lớn của anh mở ra: “Vậy anh còn hỏi lại nữa! Hâm àt “Bà Trần, ngấng đầu lên!” Trần Phong Sinh đặt lòng bàn tay lên sau đầu cô, anh đột nhiên nói “Làm sao?” Trương Tiểu Du nhíu mày.

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Không ngờ vừa ngấng lên, một nụ hôn nóng bỏng đã ập tới, không để cho cô có một giây nào để phản ứng lại, anh đã thành thục tấn công, ôm chặt cô và lòng và ghì lấy đầu cô, cố gắng để cho nụ hôn này sâu hơn.

Có lẽ chính hoàn cảnh đặc biệt này đã khiến họ hôn nhau đến mức tựa như không thế sống thiếu nhau Tựa như cả thế gian này chỉ còn lại hai người đang bị chôn vùi dưới đống đổ nát này là họ mà thôi.

Hai người không hề hay biết, từ khi nào những đống gạch và đá chồng chất ở phía sau đã được dỡ bỏ, cho đến khi họ bị thức tỉnh bởi ánh sáng trắng chói lọi Đưa tay qua mắt nhìn qua, hai người liền thấy vài người lính mặc quân phục đang ngồi xốm ở cách đó không xa, bên cạnh còn có một chú chó nghiệp vụ hỗ trợ công tác lục soát tìm người, tất cả đều đang nhìn chăm chằm vào họ, Một anh lính hắng giọng: “A! Ông Trần, bà Trần, hai người co thể ra ngoài rồi tiếp tục ân ái có được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK