Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183

 

“Bà ngoại đã xuất viện, tôi không muốn phải tiếp tục loại quan hệ như thế này nữa…” Lúc Hoàng Trường Minh xoay người lại thì ảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ chiếu lên lưng anh, sự im lặng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

 

Anh lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi quần, ngậm một điều rồi châm lửa, khói trắng tỏa ra từ mũi và môi của anh, không có cảnh nổi cơn tam bành như trong tưởng tượng, anh vẫn luôn dân chặt mắt vào cô cho đến khi hút hết điếu thuốc.

 

Mỗi một phần ở trên cơ thể anh đều căng lên như mũi tên sắp bắn ra khỏi cung, im lặng không lên tiếng nhưng lại đang sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

 

Hoàng Trường Minh dập tắt mẩu thuốc lá rồi vứt vào trong thùng rác, tốc độ công khỏe mỗi lên đồng nhất với từng bước chân, “Lam Ngọc Anh, em đây là lợi dụng tôi xong rồi lập tức bỏ đi sao?”

 

Giọng nói mang vẻ ôn hòa lạnh nhạt, nhưng trên mặt lúc này lại lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

 

Lam Ngọc Anh biết, anh đang không vui.

 

“Trong khoảng thời gian này…” Cô dừng lại một chút, để cho giọng nói khi nghe được càng thêm vẻ không nhanh không chậm một chút, “Chúng ta cũng coi như là theo nhu cầu mà thôi, nếu kết thúc, tôi hi vọng là sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa”

 

Một câu nói đơn giản như vậy, cũng đủ để mồ hôi chảy ra đầy lòng bàn tay của cô.

 

Nếu còn tiếp tục nói nữa, cô sẽ khinh thường mình mất.

 

“Em xác định?” Hoàng Trường Minh từ từ nheo đôi mắt lại “Ừ.” Lam Ngọc Anh đáp.

 

“Ram!”

 

Chậu nước rửa mặt đặt trên ghế ngồi bị đá lăn trên mặt đất. Nước bên trong chảy đầy đất, có mấy giọt nước bắn lên giày của Lam Ngọc Anh, giày thể thao để bệt nhanh chóng bị thấm ướt, cô cũng không dám động.

 

Hoàng Trường Minh cười lạnh một tiếng, sự hung ác trong mắt anh dần lên đến đỉnh điểm theo từng chữ được nói ra, “Hừ, Lam Ngọc Anh, em nói kết thúc là sẽ lập tức kết thúc sao?”

 

“Không phải ”

 

Lam Ngọc Anh kinh sợ nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên bị kéo cả người qua đó. Chiếc giường lớn phát ra âm thanh nặng nề do bị sức nặng đè lên, cô muốn giãy giụa, lại bị môi mỏng của anh nuốt hết mọi lời nói.

 

Nụ hôn xen lẫn cơn giận của anh, ùn ùn kéo đến.

 

Sức lực trên tay Hoàng Trường Minh không có chút nhẹ nhàng nào, trong nháy mắt, kéo xẻ chiếc áo len dày cộp của cô đến mức biến dạng, thậm chí còn vang lên tiếng sợi len bị đứt, mà cô bị ảnh mặt hung ác nham hiểm của anh nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh.

 

Lam Ngọc Anh ra sức chống cự, nhưng lại không thể kháng cự được.

 

Cô chỉ có thể giương mắt lên nhìn mái nhà, ánh mắt dân dân mất đi tiêu cự, giọng nói cũng bắt đầu trở lên rời rạc trống rỗng, “Tôi không muốn, Hoàng Trường Minh, anh như vậy là cưỡng bức tôi…

 

Bàn tay của Hoàng Trường Minh di chuyển tới bên eo của cô, khóa kéo quần jean xuống.

 

Giữa hai đầu ngón tay chạm phải dị vật làm cho anh phải Hoàng Trường Minh đang bị cảm xúc nóng nảy khống chế dừng động tác lại. hoàn toàn, thậm chí thiếu chút nữa là quên mất, người thân của cô vẫn còn ở anh nâng đôi mắt sâu của mình nhìn lên, hô hấp lập tức như dừng lại.

 

Lam Ngọc Anh giống như là còn cừu non đang đợi người ta đến làm thịt, không giãy giụa cũng không kêu la, nhưng hai hàng nước mắt chảy dài từ khỏe mắt không ngừng lần xuống theo huyệt Thái Dương.

 

Hoàng Trường Minh đưa tay, lập tức chạm vào nơi ẩm ướt kia, giống như là bị thứ gì đó đâm một cái.

 

Kỳ thật anh là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy, khinh thường việc mạnh mẽ ép buộc con mồi cần câu.

 

Giống như là ban đầu, mặc dù muốn cô đi theo mình, nhưng cũng chỉ dùng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ cô, cuối cùng anh vẫn là người chủ động cúi đầu trước, cũng giống như anh đã từng nói qua với Trần Phong Sinh, loại chuyện giường chiếu này thì anh tình tôi nguyện vẫn là thoải mái nhất.

 

Ngón trỏ và ngón cái của Hoàng Trường Minh bóp nhẹ một cải, cảm giác ẩm ướt lan ra, vẻ mặt và giọng nói của anh đều rất âm trầm, “Lam Ngọc Anh, đây là lần đầu tiên em chảy nước mắt vì tôi.”

 

“… Hô hấp của Lam Ngọc Anh như bị nghẹn lại.

 

Sợ hãi ngẩng đầu lên, do ánh sáng và góc nhìn, nên không thể nhìn rõ đôi mắt đen sâu thắm của anh, lúc đang chuẩn bị tập trung nhìn kỹ, thì sức nặng đè trên người đột nhiên biến mất, sau đó nghe anh dửng dưng nói hai chữ “Quên đi.”

 

Hoàng Trường Minh rút tay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK