Chương 221
Hoàng Trường Minhxoay người đi vào nhà, Lam Ngọc Anhvội vàng đuổi theo anh: “Viên màu trắng uống hai viên, màu vàng cùng màu đỏ mỗi loại một viên!”
“Tối nay anh đã ăn cái gì chưa?”
Nghĩ đến cái gì đó, Lam Ngọc Anhkhông hỏi nữa.
“Không thấy ngon miệng.” Hoàng Trường Minhmở miệng nói một câu hoàn chỉnh.
Chỉ có bốn chữ, nhưng giọng nói còn khàn hơn cả lúc nói chuyện điện thoại, giọng điệu thay đổi hoàn toàn.
“Không thể để bụng rỗng uống thuốc được!” Lam Ngọc Anhngăn anh lại, cô đặt thuốc xuống, cau mày nói: “Để tôi nấu cho anh chút cháo, anh ăn cháo xong rồi hẳn uống thuốc! “Ừm.” Hoàng Trường Minhgật đầu.
Anh đặt cốc nước xuống, quay người đi vào phòng ngủ, sau đó đạp dép ngã lăn lên giường ngủ giống như một đứa trẻ. Lam Ngọc Anhxem xét một chút, sau đó chạy về nhà lấy gạo rồi lại chạy sang, tìm phòng bếp nhà anh một cái nồi, bắt đầu nấu cháo.
Cô nấu cháo với tốc độ rất nhanh, thấy hạt cơm đã sôi và sệt lại thì múc ra bát.
Lúc cô đi vào phòng ngủ, Hoàng Trường Minhdường như vừa nghe điện thoại xong, cả người anh đang tựa vào đầu giường.
“Tôi nấu xong cháo rồi, anh mau ăn đi.”
Lam Ngọc Anhbê tô cháo đến trước mặt anh, đặt thìa vào trong bát.
Sau khi Hoàng Trường Minhnhận lấy tô cháo, anh không có ăn ngay mà nhìn thẳng vào cô, đột nhiên nói: “Lam Ngọc Anh, em đang quan tâm tôi.”
Tôi nào có!”
Như là mèo bị dẫm phải đuôi, Lam Ngọc Anh lập tức phản bác lại.
Bị anh nhìn chằm chằm mãi không rời mắt, cô càng thêm mất tự nhiên, ậm ừ nói, “Không phải anh nói, hàng xóm với nhau phải nên giúp đỡ nhau sao!”
“Đút cho tôi.” Hoàng Trường Minhđẩy cái tô trong tay tới trước mặt cô
Hai chữ bá đạo này, đủ để gợi lên quá nhiều thứ…. Lam Ngọc Anhnhấp khóe miệng, “Anh không ăn thì bỏ đượ “Keo kiệt!” Khoé môi Hoàng Trường Minhnhếch nhếch lên, kéo tô lại, cầm lấy cái muỗng múc lên một chút, tiếng nói khàn khàn lẩm bẩm, “Ngu ngốc ăn hoa thủy tiên bị trúng độc phải vào bệnh viện, tôi còn đút cho cô ăn!”
“ Lam Ngọc Anhxấu hổ, hình như là có chuyện như vậy.
Hoàng Trường Minhằm hai ngụm, rất nhanh anh nhíu mày lại, “Sao không có một chút hương vị gì vậy”
“Anh bị bệnh, chỉ có thể ăn món ăn thanh đạm
Lam Ngọc Anhkhông còn lời gì để nói.
Bị bệnh mà còn bắt bẻ như vậy, có năng lực thì đừng bị bệnh nữa!
Hoàng Trường Minhtiếp tục đưa vào trong miệng, còn ngước mắt lên liếc cô một cái, “Vậy thì chờ tôi ổn hơn, cô lại nấu cho tôi một bát mì.”
“Ừm… Lam Ngọc Anhnể anh là bệnh nhân nên gật đầu.
Nhưng mà người này, sao lại yêu thích mì sợi như vậy chứ!
Tuy rằng không nhanh như ăn mì, nhưng cũng chạm rì rì ăn hết tô cháo đến cuối cùng, ném cái muỗng trong tay xuống, đưa hết tất cả cho cô.
Lam Ngọc Anh nhận lấy rồi đặt sang bên cạnh, đặt viên thuốc đã chuẩn bị sẵn vào trong tay anh, “Bây giờ thì có thể uống thuốc rồi!”
Hoàng Trường Minhrất phối hợp, ngửa đầu lên nuốt xuống, sau đó mới uống nước.
Ngay sau đó, lại giống như lúc trước, nằm xuống trên giường, còn đắp chăn lên trên người, chỉ lộ từ phần hầu kết lên trên. Lam Ngọc Anhkhông rời đi ngay, cầm chén đũa tới phòng bếp rửa sạch sẽ, không yên tâm, cô cố tình làm chậm động tác hơn không ít. Dọn dẹp khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, cô rót ly nước ấm đi vào phòng ngủ lần nữa.
Hoàng Trường Minhvẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rôi.
Cho rằng anh đã ngủ rồi, chờ sau khi Lam Ngọc Anhđặt lý nước tới trên tủ đầu giường rồi đứng dậy, phát hiện tầm mắt anh đang dừng lại ở trên người mình.
Cho dù là bị bệnh nên có chút đờ đẫn, tốc độ có chút chậm, đôi mắt thâm trầm kia, vẫn sâu thẳm giống như giếng cổ.
Và nếu một khi đã nhảy vào, thì sẽ mãi mãi không leo lên được…..