Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47

Hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn ngập căn phòng, mang đến một thứ cảm giác khác lạ.

Sau khi quan sát từ xa qua song giường trong vài phút, đảm bảo rằng Hoàng Trường Minh thậm chí không thể cử động một ngón tay thì Lam Ngọc Anh mới nhặt bộ đồ ngủ của mình lên và rời đi.

Tuy nhiên, trước khi đóng cửa phòng ngủ, cô đã cầm chìa khóa khóa bên ngoài căn phòng lại, thử đi thử lại tới hai lần cô mới yên tâm.

Lam Ngọc Anh thức dậy sớm vào ngày hôm sau…

Cô ngủ không ngon, cô luôn cảm thấy Hoàng Trường Minh sẽ bộc phát trong một giây tiếp theo…

Cô thấy thời gian còn sớm, tuy là cuối tuần nhưng Lam Ngọc Anh cũng không nhàn rỗi. Sáng nay cô còn có một công việc bán thời gian là nhân viên bán hàng.

Vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lam Ngọc Anh rón rén bước tới, dán tai vào tấm cửa một lúc lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Cô do dự rồi cẩn thận xoay chìa khóa mở cửa.

Trên chiếc giường đơn, cơ thể cường tráng của Hoàng Trường Minh có vẻ đã phải khá chật vật, khó khăn mới có thể nhét vừa được vào nó.

Lam Ngọc Anh không thể không đến gần.

Hoàng Trường Minh vẫn đang ngủ. Đôi lông mày sắc nét, cương nghị kéo dài đến thái dương, vẻ mặt tận lúc ngủ vẫn luôn lạnh lùng và thờ ơ như khi thức.

Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế như tối hôm qua, nhưng không biết cà vạt ở đâu, vài chiếc cúc áo sơ mi bị bung ra. Cơ ngực rắn chắc lấp ló trong lần áo sơ mi dưới ánh nắng ban mai thật làm người ta nhìn đến đau con mắt.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn lần thứ hai rồi bối rối quay mặt đi, hai má cô dường như sắp bốc hỏa.

Nhưng không thể để cho anh ta ngủ tiếp được, vì vậy cô nghiêng người hắng giọng: “E hèm! Anh Hoàng, anh Hoàng, dậy đi…”

Bàn tay đưa ra lay lay vai anh ta đột nhiên bị tóm lấy một cách lạnh lùng!

Lam Ngọc Anh sửng sốt, nhìn chằm chằm Hoàng Trường MinhI Không biết anh ta đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm không gợn một chút ưu tư hay lo lắng.

Đột nhiên Hoàng Trường Minh lại tăng lực lên hai cánh tay làm cả người Lam Ngọc Anh ngã nhào vào lông ngực cường tráng của anh ta.

Cô nằm trên ngực hắn, thật gần, gần đến mức có thể nhìn thấy cả đám râu xanh mọc đầy cằm, nhìn thấy cả yết hầu hắn đang nhô lên hạ xuống.

Tim Lam Ngọc Anh đột ngột dừng lại và bắt đầu tăng tốc ba giây sau đó.

“Anh, anh…” Lam Ngọc Anh lắp bắp không thốt nên câu.

Trong ánh nắng ban mai, khuôn mặt cô mịn màng, sạch sẽ, không bôi bất cứ sản phẩm dưỡng da nào, chỉ có mùi thơm thoang thoảng của sữa rửa mặt, dịu dàng như dòng nước mùa xuân.

Đặc biệt, ánh mắt giật mình sợ hãi và đôi môi ửng hồng của Lam Ngọc Anh là một thứ kích thích vô hình đối với Hoàng Trường Minh…

Hoàng Trường Minh tay trái cố định ở trên vòng eo mảnh mai của cô, tay phải lặng lẽ đặt lên sau đầu cô, ánh mắt tối sầm lại, tay phải âm thầm tăng áp lực kéo gương mặt cô xuống thấp: “Lam Ngọc Anh, lần này đừng huơ tay đẩy ra nữa.”

“…Không!”

Lam Ngọc Anh mở to mắt và mím môi.

Mặt cô hồng lên, lời phản bác bị nuốt vào giữa môi và lưỡi, chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Không thể ly khai, không thể trốn tránh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK