Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10 Kinh ngạc đến ngây người!




Sếp Hoàng đến rồi!



Tính tổng cộng trước sau là năm chiếc xe hơi sang trọng với chiếc Bentley đi đầu, vô cùng khí thế!



thành phố Đông Hải, tên Hoàng Ngọc Minh vẫn tính là rất vang dội, sản nghiệp trên danh nghĩa của anh nhiều vô số, tài sản cũng có thể xếp vào top ba.



Điều khiến cho người ta sốc nhất là Hoàng Ngọc Minh bắt đầu từ hai bàn tay trắng lại làm ra tài sản bạc triệu chỉ trong không tới năm năm!



Hợp tác với anh gần như là chắc chắn kiếm lời không bao giờ thua lỗ.



Vì dự án này, tập đoàn Lâm thị đã đầu tư rất nhiều vốn liếng, cũng vì thế Lâm Vũ Chân còn nỗ lực hơn nửa năm, mỗi ngày đều phải thức đêm tăng ca.



Dự án cuối cùng được bàn xong, chỉ còn thiếu mỗi ký hợp đồng.



Nhưng không ai ngờ được, Hoàng Ngọc Minh nổi tiếng là xấu tính lại tự nhiên đích thân tới đây để ký hợp đồng với Lâm thị. Đây là chuyện trước nay chưa từng có.



"Sếp Hoàng!"



Lâm Cường đã chờ sẵn ở ngoài cửa từ lâu.



Vừa thấy xe của Hoàng Ngọc Minh dừng lại, ông ta lập tức tiến lên đón: “Hoan nghênh ngài tới đây!"



Hoàng Ngọc Minh chỉ khẽ gật đầu và liếc quanh một lượt.



"Cô Lâm Vũ Chân đâu?"



Lâm Cường không nói cho Lâm Vũ Chân biết Hoàng Ngọc Minh sẽ tới ký hợp đồng vào hôm nay.



Ông ta lại tự mình dẫn theo các quản lý cao cấp của công ty đứng chịu gió lạnh thổi tới, chờ cửa.



"Ôi, Vũ Chân tương đối bận rộn nên không rảnh tới đón tiếp sếp Hoàng, bởi vậy Tổng giám đốc tôi đây đành phải tới."



Vẻ mặt Lâm Cường khó xử và uất ức.



Mấy quản lý cao cấp vừa nghe lại càng giận không có chỗ trút.



Lâm Vũ Chân bận à?



Cô bận cái rắm ấy!



Bây giờ trong tay cô không có việc gì, đang một mình ở trong văn phòng sang trọng cùng người chồng vô gia cư của cô, cũng không biết đang làm gì nữa.



Lại muốn Tổng giám đốc và những quản lý cao cấp như bọn họ đứng ra đón tiếp.



Cô khó tránh khỏi quá cao giá rồi đấy!



Bọn họ còn tưởng Hoàng Ngọc Minh sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh chỉ khẽ gật đầu, trên mặt không thấy có chút bất mãn nào.



"Xem ra lời đồn là thật, quan hệ giữa Lâm Vũ Chân và Sếp Hoàng đúng là rất tốt."



"Mẹ nó, vẫn là phụ nữ tốt, không xinh mà có chỗ dựa lớn thì dự án nào cũng có thể bàn được, chúng ta có mệt chết mệt sống cũng không bằng!"



" Lâm Vũ Chân này quá tùy ý làm bậy. Cô ta thật sự cho rằng tập đoàn Lâm thị là của cô ta sao?"



Ngay cả Tổng giám đốc cũng đứng ở trong gió rét đón tiếp khách quý. Còn cô ta thì hay rồi, ngồi trong văn phòng bật điều hòa!



Mấy quản lý cao cấp trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đang thầm chỉ trích Lâm Vũ Chân.



Nhưng ở trong lòng Hoàng Ngọc Minh, đây mới là bình thường.



Nếu Lâm Vũ Chân ra đón anh, vậy anh sẽ sợ hãi đấy!



Ngay cả nhân vật lớn như anh Phi cũng chỉ làm việc cho đại ca kia, anh thì tính là gì mà dám bảo Lâm Vũ Chân tới đón tiếp chứ?



"Mời!"



Lâm Cường giơ tay ra.



Mời đọc truyện trên truyện 88



Đám người đi vào tập đoàn Lâm thị, vào thẳng thang máy và tầng cao nhất.



Tin tức nhanh chóng được lan truyền ở trong công ty.



Sếp Hoàng tiếng tăm lừng lẫy tới ký hợp đồng, Lâm Vũ Chân cũng không đi ra đón tiếp, còn để Tổng giám đốc Lâm Cường và mấy vị quản lý cao cấp của công ty đứng trong gió rét chờ gần một giờ!



Thật quá đáng!



Quá kiêu ngạo!



Quả thật không coi ai ra gì!



Không ngờ cô dựa vào quan hệ mờ ám với sếp Hoàng lại có thể tùy ý làm bậy như vậy!



Trong giây lát, rất nhiều nhân viên đều căm phần, ngầm mắng chửi Lâm Vũ Chân bằng những lời độc địa.



Cái gì mà thấp hèn, dơ bẩn... Thậm chí có người đi ngang qua văn phòng của Lâm Vũ Chân còn âm thầm nhổ nước miếng ở trước cửa.



Trong lòng tất cả mọi người đều vạch một ranh giới với Lâm Vũ Chân, âm thầm thề tuyệt đối không thể qua lại quá gần với người phụ nữ như vậy được.



Cô gái này quá giỏi che đậy!



Lâm Cường đi phía trước dẫn đường, vừa giới thiệu về tình hình của tập đoàn Lâm thị, vừa biểu đạt sự coi trọng và tôn kính của mình đối với sếp Hoàng.



Lâm Cường đã có nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường nên trên phương diện nghệ thuật nói chuyện vẫn đạt được thành tựu rất cao, lúc nào cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như đứng trong gió xuân.



Chỉ là tâm trạng của Hoàng Ngọc Minh dường như không tập trung vào ông ta, trên gương mặt đầy vẻ có lệ.



"Sếp Hoàng, phòng họp ở bên này, mời."



Lâm Cường mỉm cười: “Tôi đã cho người soạn sẵn hợp đồng rồi, mời ngài ngồi trước, tôi đi gọi.



Lâm Vũ Chân qua."





Hoàng Ngọc Minh cũng chỉ đồng ý ký hợp đồng với Lâm Vũ Chân, quả nhiên trong này có vấn đề.



Trước đó ông qua chưa từng nghe nói giữa Hoàng Ngọc Minh và Lâm Vũ Chân có quan hệ gì.



Hơn nữa, với tài sản của Hoàng Ngọc Minh, anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?



Trong lòng mấy quản lý cao cấp nghĩ vậy, cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.



"Không, không, không."



Hoàng Ngọc Minh lại dứt khoát lắc đầu: “Sao có thể để cho cô Lâm tới tìm tôi được, nếu cần thì để tôi qua tìm cô ấy mới đúng."



Lâm Cường nghe vậy liền giật mình. Mấy quản lý cao cấp cũng sửng sốt.



Đây là ý gì vậy?



Sếp Hoàng đang tức giận nên nói mát sao?



Nhất định là anh tức giận rồi. Đổi lại thành ai gặp phải người tỏ ra cao giá như vậy đều sẽ tức giận, huống gì Lâm Vũ Chân chỉ là một nhân viên bình thường của Lâm thị mà thôi.



Cho dù Lâm Vũ Chân và Sếp Hoàng này có chút quan hệ mập mờ, nhưng ở trước mặt nhiều mặt người như vậy lại không hề nể mặt sếp Hoàng, đây không phải là tìm chết sao?



Mọi người xung quanh nghĩ đến đây lại không khỏi hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.



"Sếp Hoàng, chuyện này..."



Lâm Cường cố ý làm ra vẻ mặt lúng túng: “Sếp Hoàng, cô Vũ Chân còn trẻ nên không hiểu chuyện, mong ngài đừng nóng giận."



Dù ông ta nói như vậy nhưng trong lòng lại càng hi vọng Hoàng Ngọc Minh tức giận hơn nữa. Nếu vì vậy mà làm cho dự án này gặp khó khăn thậm chí là thất bại, vậy cả nhà Lâm Vũ Chân sẽ phải chuốc lấy hậu quả!



"Cô Lâm ở đâu?"



Hoàng Ngọc Minh khoát tay và khẽ nhíu mày, lười nói nhiều với Lâm Cường: “Dẫn đường!"



Lâm Cường dùng mắt ra hiệu, một quản lý cao cấp trong đó lập tức tiến lên.



"Sếp Hoàng, mời ngài đi bên này!"



Hoàng Ngọc Minh nhất định là đang tức giận! Nhìn vẻ mặt anh thì biết, nghiêm túc như vậy cơ mà!



Lần này thì Lâm Vũ Chân xong đời rồi.



Đám người bước nhanh về phía văn phòng của Lâm Vũ Chân, tất cả đám người trong tòa nhà lớn nghe được tin tức đều tò mò.



Không ít người còn mượn cớ, không phải đưa tài liệu thì là đi tìm người, tất cả đều chạy tới văn phòng Lâm Vũ Chân.



Bọn họ thật ra muốn xem thử, Lâm Vũ Chân phách lối như vậy sẽ có số phận cuối cùng thế nào!



Lúc đó, Lâm Vũ Chân ở trong phòng làm việc đang đứng ngồi không yên.



Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới một văn phòng sang trọng như thế.



Càng không cần phải nói là ở dưới tình huống Lâm Cường tự mình sắp xếp cho cô như vậy.



Cô luôn cảm giác có chút không thích hợp.



"Giang Ninh, bác cả rốt cuộc muốn làm gì vậy?"



Lâm Vũ Chân lo lắng nói: “Tôi cảm giác chuyện này hơi kỳ lạ." Giang Ninh ngồi ở trên sô pha, thản nhiên nói: "Đúng là có hơi kỳ lạ thật."



"Đẳng cấp của văn phòng này còn chưa xứng với em."



Lâm Vũ Chân liền nghẹn lời.



Sang trọng thế này mà còn bảo là không xứng, thể ánh mắt của Giang Ninh hắn rốt cuộc phải cao tới mức nào vậy?



Trước kia hắn chỉ là một gã vô gia cư thôi đấy có được không?



Không đợi Lâm Vũ Chân nói gì đã nghe thấy cửa văn phòng có tiếng gõ.



"Mời vào." Lâm Vũ Chân mở miệng.



Bên ngoài, một quản lý cao cấp nhíu mày, trong lòng bất mãn.



Không ngờ Lâm Vũ Chân không ra mở cửa, còn muốn ông ta tự mình mở à?



Ông ta mở cửa văn phòng, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng: Lâm Vũ Chân à, cô sắp gặp xui xẻo rồi.



"Sếp Hoàng, cô Lâm ở trong phòng làm việc, sợ rằng cấp bậc quản lý cao cấp như tôi còn chưa tư cách đi vào đâu."



Trong giọng nói của ông ta đầy vẻ giễu cợt và xem thường.



Ông ta còn tưởng là mình cùng chung mối thù với Hoàng Ngọc Minh.



Nào ngờ Hoàng Ngọc Minh liếc nhìn ông ta, khẽ nhíu mày: "Ông đúng là không xứng thật."



Hoàng Ngọc Minh nói xong thì không đợi mọi người xung quanh kịp phản ứng, dường như anh đã đổi thành một người khác, hơi cúi người, vẻ mặt tươi cười, đầy cung kính đi vào!



"Cô Lâm, Tiểu Hoàng mạo muội tới quấy rầy cô, hi vọng cô đừng tức giận!"



Giọng nói kia giống như gặp được nhân vật cực lớn nào đó vậy!



Quản lý cao cấp kia đờ người ra.



Lâm Cường sửng sốt, cổ họng như bị nhét bùn, không nói được một câu nào.



Các nhân viên đi theo xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.



Đây... đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK