Có vấn đề gì thì phải giải quyết, nếu không thì phải giải quyết người gây ra vấn đề, đây là cách thức làm việc của Giang Ninh.
Quản gia Triệu biết rất rõ điều này, cho nên ông ta hiểu việc tìm những quyển sách võ thật là khẩn cấp như thế nào.
Dựa trên những manh mối hiện tại, có thể tìm thấy manh mối của quyển sách võ thuật ở mọi nơi trên thế giới, khu vực Đông Á cũng như vậy, thậm chí quản gia Triệu có thể đã phát hiện ra điều gì đó.
Chỉ là tính tình của ông ta, Giang Ninh hiểu được, nếu không phải chuyện chắc chắn một trăm phần trăm thì ông †a chắc chắn sẽ không nói rõ.
Nhìn thấy Giang Ninh ngẩn người, Lâm Vũ Chân gọi anh một tiếng: “Thế nào, anh cùng em đi qua đó sao?”
“Anh sẽ không đi đâu.”
Giang Ninh mỉm cười nhéo nhéo mặt Lâm Vũ Chân: “Em có đủ năng lực để đối phó chuyện này rồi, anh theo qua đó tác dụng chỉ để làm bình hoa thôi.”
Lâm Vũ Chân ngây ra một lúc.
Cô nhẹ nhàng bĩu môi rồi nói thầm : “Ông xã, da mặt anh càng ngày càng dày, còn làm bình hoa…”
“Em nói cái gì cơ?”
“À, em nói là, ông xã của em đẹp trai như vậy, quả thật không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện, bằng không em rất dễ cảm thấy có mối nguy hiểm đó nhai”
Lâm Vũ Chân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Ông xã của cô là một người bá đạo thì đúng là có một chút bá đạo, thế nhưng cũng rất tự phụ, Lâm Vũ Chân đã nắm được tính cách đó.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình: “Vậy anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt, em đi rồi sẽ về.”
“Ú” Cả nhà tải app truyenhola về đọc khích lệ nhóm lên app nhé!
Giang Ninh ngồi trở lại trên ghế sô pha với vẻ mặt lười biếng.
Đàm phán kinh doanh?
Anh không có hứng thú, điều quan trọng trong sự phát triển của nhà họ Lâm vẫn là để Lâm Vũ Chân chính mình điều khiển nó, cho dù đi lâm đường hay đi sai đường thì đến lúc đó tự bản thân mình điều chỉnh lại lần nữa cho đúng là được.
Giá trị và ý nghĩa sự tồn tại của anh đối với Lâm Vũ Chân chính là để bù đắp lại tất cả sai lâm, giải quyết tất cả những trở ngại của cô.
Phòng tiếp tân cuối khu làm việc.
Lý Thiên Tú đang ngồi ở đó, đoan †rang mà tao nhã, toát lên hơi thở của một người phụ nữ trưởng thành.
“Thật xin lỗi cô Lý, để cô đã đợi lâu `: rồi.
Lâm Vũ Chân bước vào với nụ cười trên môi và gật đầu nhẹ chào hỏi.
Lý Thiên Tú lập tức đứng lên, lễ phép nói: “Tổng giám đốc Lâm khách sáo rồi, cô có việc bận, tôi đợi một lát là việc nên làm mà.”
“Mời ngồi.”
Lâm Vũ Chân đưa tay ra mời Lý Thiên Tú ngồi xuống.
Hai người phụ nữ mặt đối mặt như thế này, không giống như đàm phán công việc, ngược lại giống như ở nhà tán gấu, tùy ý nói chuyện phiếm vậy, bầu không khí rất thoải mái.