“Cô Ngải Mỹ Nhĩ nói với tôi rằng Lâm Thị muốn phát triển ở nước ngoài. Vì cô là bạn của cô ấy, cũng là bạn của gia tộc họ Lệ chúng tôi. Tôi sẽ cố gắng hỗ trợ mà tôi có thể dành cho có.
Anh ta nhìn Lâm Vũ Chân., lời nói đều toát ra sự chân thành.
“Cảm ơn” Lâm Vũ Chân gật đầu, nâng ly rượu lên, “Chuyến đi nước ngoài đầu tiên của tập đoàn Lâm Thị, tôi vẫn chưa hiểu nhiều chuyện. Nếu cậu chủ nhà họ Lệ có thể giúp đỡ, tôi rất cảm ơn”
“Chà” Lệ Tuyên Hoành cười cười, quay đầu lại, chỉ vào Giang Ninh đang ngồi ở nơi đó, hơi nhíu mày, từ đầu đến cuối Giang Ninh chưa từng nhìn chính mình, “Đây là?” *Ồ, tôi suýt chút nữa đã quên” Lâm Vũ Chân vội vàng lên tiếng: “Giang Ninh!” Giang Ninh đang chăm chú xem những chiếc bánh ngọt tinh xảo, chụp ảnh gửi đến tỉnh thành, nghe thấy tiếng gọi của Lâm Vũ Chân, anh quay đầu nhìn sang.
“Có chuyện gì vậy?” Anh vẫy vẫy tay, thấy bên cạnh Lâm Vũ Chân có người đứng dậy, liền đứng dậy đi tới.
“Đây là chồng tôi, Giang Ninh” Lâm Vũ Chân nói.
“Xin chào” Giọng điệu của Lệ Tuyên Hoành không nóng cũng không lạnh.
Lâm Vũ Chân đã có chồng, vậy mà Ngải Mỹ Nhĩ lại yêu cầu chính mình giới thiệu cô ấy?
Nhưng mà nhìn qua Giang Ninh có vẻ không được tốt lắm, một bộ quần áo cũng không quá cao cấp, chủ yếu là bởi vì khí chất của anh, không có một chút cảm giác giàu có.
“Anh không sao” Giang Ninh gật đầu.
Lệ Tuyên Hoành tạm dừng? Anh ta không mong đợi Giang Ninh sẽ trả lời theo cách này.
Anh ta đã quen được khen, nhưng hôm nay nhìn ánh mắt Lâm Vũ Chân cùng Giang Ninh, bọn họ quá mức bình tĩnh.
Giống như là, nhìn người bình thường, anh ta không thích cái này.
“Nếu các người muốn phát triển ở nước ngoài, tham gia Hoa Minh Phòng của chúng tôi là sự lựa chọn tốt nhất. Trong Hoa Minh, tôi có một gia tộc mạnh mế và có thể nói rằng tôi có quyền nhất để nói chuyện ở đây” Anh ta đã quá lười biếng để nói chuyện vô nghĩa, nheo mắt và nói nhẹ: “Vì nó đã được Cô Ngải Mỹ Nhĩ giới thiệu, vậy nên tôi sẽ nói thẳng”
“Phí ban đầu của Phòng Thương mại Hoa Minh là 20% lợi nhuận hàng năm của công ty cô, nhưng tôi có thể cho cô Ngải Mỹ Nhĩ một chút mặt mũi là cô chỉ mất có 15%” Giọng điệu của anh ta thay đổi, với một loại từ thiện và ưu ái, đặc biệt là ánh mắt của Giang Ninh, mang hàm ý trịch thượng.
Anh ta không muốn trực tiếp làm điều này, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Ninh, anh ta đột nhiên muốn thể hiện sức mạnh của mình trước mặt Lâm Vũ Chân Thâm.
Anh ta muốn nhìn thấy vẻ mặt kích động, hưng phấn, biết ơn của Giang Ninh.
Tuy nhiên, không có gì cả.
“Ai nói chúng tôi sẽ gia nhập Phòng Thương mại Hoa Minh?” Giang Ninh liếc nhìn Lệ Tuyên Hoành lắc đầu, “Thực xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú.”
“Anh nói cái gì vậy?” Lệ Tuyên Hoành nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tay cầm ly rượu khẽ nhúc nhích.
Anh ta nhìn Giang Ninh, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Anh ta không thích thì người khác từ chối anh ta, đặc biệt là sự từ thiện và ưu ái của anh ta!
“Tôi nói, chúng tôi không quan tâm đến những gì Hoa Minh Phòng Thương mại có thể ưu đãi, hoặc những gì của nhà họ Lệ, Giang Ninh nói nhẹ nhàng, “Và 20% lợi nhuận được sử dụng như các khoản phí ban đầu, anh có phát điên lên vì tiền không?” Khuôn mặt Lệ Tuyên Hoành đã bắt đầu khó coi.
“Chúng tôi đến để cho Ngải Mỹ Nhĩ mặt mũi. Cô ta nói anh đáng thương thiếu mối quan hệ. Chúng tôi thông cảm anh, cho nên tôi tới cùng anh nói vài câu.” Giang Ninh thở dài, “Thế nhưng, anh còn có ảo tưởng” Ánh mắt đầy thương cảm, Lệ Tuyên Hoành hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cõ tức giận.