Abel không cho người đi theo bên cạnh Nguyễn Minh Tú, chỉ cầm cái đao trong tay kề kề trên cổ công tước Otto, biểu thị rằng Nguyễn Minh Tú hãy biết đường mà an phận chút, đừng có nói gì nữa.
Nguyễn Minh Tú nuốt nước bọt, vốn dĩ tâm trạng đã ổn định trở lại, lại một lần nữa bị bới lên, đôi chân run run miễn cưỡng tỏ ra bình thường đi đến mở cửa ra, nhưng khi cửa vừa mở, cô ấy suýt chút nữa không kiềm được mà hét lên.
Vốn dĩ chỉ nghĩ là nhân viên đưa cơm bình thường thôi, rõ ràng cô ấy vừa nãy đúng là thảo luận với ông ngoại là muốn ăn cơm trưa, nhưng không ngờ vừa mở cửa, đột nhiên lại nhìn thấy Vũ Nguyên Hải!
Phía sau xa xa là Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đứng đó, hai bên hành lang đứng đầy hộ vệ, bọn họ chắc là đến chưa lâu lắm, trên trán đầy mồ hôi còn chưa lau đi.
“Nguyễn Tri Hạ phát hiện ra liền che miệng lại, nước mắt suýt chút nữa thì chảy ra, cô đưa tay ra, giả vờ như đang muốn gì đó, động tác rất nhỏ nhẹ chỉ chỉ tay vào phòng, sau đó dơ bốn ngón tay lên, ý muốn nói trong phòng tổng cộng có bốn người.
Nguyễn Kiến Định gật gật đầu, ra cô không cần phải sợ hãi, vào đó ngoan ngoãn nghe lời, lúc này Vũ Nguyên Hải lại mở miệng nói: “Đồ xin cô hãy nhẹ nhàng chút, kiểm tra xem có phải đồ mà trước kia cô muốn không, có việc gì cần thiết cô cứ ấn chuông ở phía đầu giường là được rồi, tôi sẽ đến ngay lập tức!”
“Vậy để tôi xem thử, anh chờ chút!” Nguyễn Minh Tú lúc nói cố ý nói to.
hơn, rất rõ ràng là vì muốn làm yên lòng Abel.
Sau khi nói xong, vừa giở ra xem đống đồ mà anh ta đưa lên, vừa nhìn Nguyễn Kiến Định, nước mắt trên khóe mi rưng rưng, chỉ là không dám rớt xuống, nếu như cô ấy lúc này mà khóc, Abel nhất định sẽ phát hiện ra bên ngoài có vãi n lúc đó lại có biến triển không tốt!
“Đồ không có vấn đề gì, vậy thì tôi đưa vào trước nhé, có vấn đề gì sẽ gọi anh!” Dự tính thời gian tàm tạm gần đủ rồi, Nguyễn Minh Tú ngẩng đầu, hít một hơi dài, lau hết nước mắt đi, mới bê đĩa đồ vào bên trong.
Đợi bê đống đồ vào, sau khi đóng cửa, Nguyễn Minh Tú thở dài, bê đĩa đồ vào đặt trên bàn trà.
“Ông à, đồ đã mang đến rồi, đã lâu rồi ông chưa ăn gì, ông ăn chút đi!” bát cháo trắng trên đĩa còn tỏa ra hơi nóng, bên cạnh còn bày vài món ăn nhẹ tinh tế, còn lại là một suất ăn trưa dinh dưỡng, lượng thức.
ăn không nhiều, nhưng loại hình thì cũng không ít, nhìn vào cũng kích thích khẩu vị, Abel từ lúc tỉnh dậy cũng mới chỉ ăn một bát cháo, trải qua đợt thoát thân vừa rồi thì cũng tiêu hóa gần hết rồi, lúc này nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng đói rồi, nhưng ai biết được đồ mang đến lần này rốt cuộc có ăn được không!
“Mang qua đây đi, ông ăn một chút” Vốn dĩ là không muốn ăn gì đâu, nhưng khi nhìn thấy, lại cảm thấy thèm ăn, dù gì lần này đi cũng không còn cách nào khác, ăn chút có thể bảo toàn chút sức lực: “Cháu cũng ăn chút đi, bữa trưa không thể nào không ăn được!”
Nhìn thấy cô ấy bận bịu trước sau giúp mình bố trí, công tước Otto gật đầu, nói nhỏ nhẹ.
“Cháu làm cho ông xong thì sẽ ăn, ông không cần phải lo cho.
cháu!” Nguyễn Minh Tú miễn cưỡng nở một nụ cười, nói Abel nhìn thấy hai người bên cạnh đang bận rộn loay hoay liền bắt đầu ăn cơm trưa, khói từ đồ ăn trong phút chốc tỏa ra bỏng rát, trách bản thân không thổi nguội trước, rõ ràng hai người bọn họ mới là con tin, nhưng sao đến cuối cùng, ông ta ngược lại nhìn càng giống như là con tin!
Abel do dự không ngừng, Nguyễn Minh Tú và công tước Otto ăn bữa cơm nóng hổi, tâm trạng cũng t Ï ăn Định đứng phía ngoài mặt không biến sắc nhìn về phía cửa phòng, hai tay nắm chặt, tức giận không thể trực tiếp xông vào lôi người ra ngoài.
Tư Mộ Hàn giữ lấy cánh tay anh ta, kéo người đến ngồi xuống ghế: “Tri Hạ cũng ở trong đó, nhưng tôi nghĩ rằng Abel vẫn chưa phát hiện ra cô ấy, cô ấy chắc đang ngủ ở phòng nghỉ phía sau, chúng ta nghĩ cách liên hệ với Tri Hạ trước, đưa cô ấy ra trước!”
Cô gái đó trước giờ luôn ở bên cạnh ông ngoại, nếu như bị phát hiện, Nguyễn Minh Tú chắc chắn cũng bị liên lụy, vậy cách giải quyết duy nhất là đừng để cô bị phát hiện, nếu như vẫn chưa bị phát hiện, cứu cô ra trước cũng không có gì đáng trách!