"Thím à, thím nói chuyện gì với mẹ con thế?”
Giang Ninh hỏi.
Mặt bà hàng xóm đỏ lên, xua tay liên tục: "Không có gì, không có gì cả."
Dứt lời bèn chạy mất dạng, bà ta còn định chế giễu nhà Tô Mai vài câu nữa, ai bảo bọn họ từ chối người đàn ông bà giới thiệu, hại bà bị trách mắng, nhưng giờ thì nào dám chứ?
Tên viên chức nhỏ công chức nhà nước kia lương một tháng cũng chỉ bốn năm ngàn, chỉ e cả đời này không ngồi lên được chiếc xe đắt như vậy!
Tô Mai đứng đó ngây người luôn rồi, Lâm Văn thì há hốc mồm, nửa ngày không nói được câu gì.
Bọn họ thật sự không dám tin.
“Xe này...”
Tô Mai hít sâu một hơi, bà cảm thấy Lâm Vũ Chân đang đùa cợt bà.
Bà không cho rằng Giang Ninh có thể mua được, mà cũng biết Lâm Vũ Chân cũng thế.
"Xe điện của hai đứa đầu?”
Lâm Văn phát hiện không thấy xe điện của Lâm Vũ Chân đầu liền vội hỏi, xe đó mất hơn hai ngàn đồng để mua đó.
"Cửa hàng 4S có hoạt động đổi cũ lấy mới, bọn con đổi luôn rồi.”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, trước giờ cô không giỏi bịa chuyện, khi nhìn vẻ mặt Giang Ninh tự nhiên như thường vừa mở miệng đã nói dối, làm cô ngả nghiêng chao đảo suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Cửa hàng nào lấy cũ đổi mới, đổi xe điện lấy BMW hả?
Lâm Văn không tin, Tô Mai cũng không tin, bọn họ đâu ngốc đâu.
"Thật ra là có hoạt động rút thăm trúng thưởng.” Lâm Vũ Chân suy nghĩ, nên bịa thế nào cho thật nhất, nhưng cô thật sự không thể nói dối.
"Là Giang Ninh mua!”
Cô thở hắt ra một hơi, nói thật vẫn dễ thở hơn.
Tô Mai nửa tin nửa ngờ nhìn Giang Ninh, vẻ mặt không tin tưởng chút nào.
Đứa con rể này ngay từ ngày đầu tiên bước vào cửa nhà bà đã khiến bà cảm thấy bất ngờ.
Không nói đến chuyện ra tay trượng nghĩa bảo vệ bà, tát Lâm Phong một cái, mà là từ đầu đến giờ hắn luôn bảo vệ cả nhà bọn họ, mặc dù bà còn chưa chấp nhận Giang Ninh, nhưng trái tim dù sao cũng làm từ máu thịt.
"Được rồi, không cần giải thích với chúng tôi.”
Tô Mai không để ý bảo, dù sao thấy bà hàng xóm im miệng thì lòng bà thoải mái nhiều lắm.
Bà chăm chú nhìn Giang Ninh, không nói chuyện, sau đó đẩy xe lăn của Lâm Văn đi vào trong nhà.
"Mẹ em tin rồi?”
Lâm Vũ Chân nhỏ giọng hỏi.
"Quan trọng à?"
Từ xa, hắn nhìn thấy bà hàng xóm dáng vẻ hùng hổ doạ người, đương nhiên là hắn sẽ chẳng nương tay, phải giúp Tô Mai lấy lại mặt mũi.
Mẹ vợ mình há có thể để người ta bắt nạt.
Giang Ninh bảo cô: “Vào thôi, về nhà ăn cơm.”
Tay nghề nấu nướng của Tô Mai không tệ, ít nhất thì Giang Ninh cho là như vậy.
Hắn đi khắp thế giới, thử qua các loại sơn hào hải vị, một bữa mấy triệu hắn cũng đã từng ăn qua, nhưng hắn chưa bao giờ được ăn một bữa cơm gia đình.
Nhìn Giang Ninh như thể quỷ chết đói đầu thai, chưa kịp nhai đã nuốt, Tô Mai nhướn nhướn mày, lòng thầm nghĩ món ăn mình làm ngon như vậy sao.
"Giang Ninh, tôi hỏi cậu một câu.”
Nửa ngày, Lâm Văn mới úp úp mở mở hỏi: “Xe đó, là cậu mua thật à?"
Ông vẫn chưa dám tin, gần năm trăm ngàn lận.
"Vâng, một chiếc xe thôi mà, không phải chuyện hiếm lạ gì." Giang Ninh không ngẩng đầu đáp: “Đợi chân ba khỏi rồi, con mua cho ba một chiếc.”
Câu này của hắn khiến cho cả căn phòng nhỏ bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Lúc này Giang Ninh mới ngẩng đầu lên, nhìn mặt Lâm Văn toát lên vẻ bối rối và buồn rầu, mắt Tô Mai đỏ hoe, còn Lâm Vũ Chân thì thở hắt ra một hơi, vẻ mặt khổ sở.
"Chân của tôi.” Lâm Văn cười khổ lắc đầu.
Làm gì còn cơ hội khôi phục, ông là người tàn phế, cả đời sẽ như vậy.
"Con quen một bác sĩ, là chuyên gia hàng đầu về phương diện này, hắn chắc sẽ có biện pháp.”
Nghe được lời này của Giang Ninh, Lâm Văn ngẩng phắt đầu lên.
Nhưng ông lại bắt đầu đắn đo, một kẻ lang thang như Giang Ninh có thể quen được người nào chứ, nhóc này coi bộ thành thật mà cứ thích chém gió.
"Thật vậy sao?”
Lâm Vũ Chân không nhịn được hỏi lại.
Cô biết Giang Ninh không phải người bình thường, mặc dù mới quen biết có hai ngày, nhưng Giang Ninh không giấu diếm cô tất cả mà để lộ một phần thực lực của bản thân.
“Đương nhiên, giờ cậu ta đang có việc ở nước ngoài, đợi cậu ta bận xong, anh bảo hắn đến thành phố Đông Hải.” Giang Ninh đáp tuỳ ý.
"Thật, thật vậy sao?” Lâm Văn sốt ruột.
Giang Ninh gật đầu: “Ba yên tâm."
Lâm Văn bỗng trở lên kích động, Tô Mai vỗ nhẹ lên tay ông, ông mới bình tĩnh lại.
Đứa con rể vừa mới vào nhà rốt cuộc có thể tin được không?
Ăn cơm trưa xong, Lâm Văn quay về phòng, Lâm Vũ Chân quay về phòng chuẩn bị tài liệu buổi chiều cần dùng, còn Giang Ninh thì ngồi sofa trong phòng khách xem tivi.
"Giang Ninh, cậu qua đây một lát."
Tô Mai gọi anh.
Giang Ninh đi đến phòng bếp, thấy tay Tô Mai cầm dao, sắc mặt hắn bình tĩnh còn mang theo ý cười nhạt.
"Mẹ, mẹ tìm con?"
Tô Mai mặc kệ anh gọi mình thế nào thì gọi.
Bà nhìn chằm chằm Giang Ninh, giọng điệu nghiêm túc: “Rốt cuộc cậu là người thế nào? Tiếp cận Vũ Chân có mục đích gì? Nếu cậu muốn làm hại đến nó, tôi có chết cũng liều mạng với cậu!”
Tô Mai không ngốc, những gì Giang Ninh biểu hiện ra không giống với một tên lang thang, càng không giống với một ở rể ăn hại chút nào.
Mà ngược lại, Giang Ninh rất mạnh mẽ, thậm chí còn bá đạo. Hôm nay vung tay cái là mua một chiếc xe mấy trăm ngàn, lang thang cái nỗi gì?
"Mẹ, con đảm bảo với mẹ, con không có ác ý gì với Vũ Chân và ba mẹ cả.”
Giang Ninh bình tĩnh đáp: “Con đến cạnh Vũ Chân chỉ vì muốn bảo vệ em ấy, để em ấy không bị kẻ khác bắt nạt.”
Tô Mai nhìn Giang Ninh chăm chú, hồi lâu không nói gì.
"Tại sao?" Một lúc lâu sau, bà mới hỏi một câu.
"Em ấy từng cứu mạng con.”
Giang Ninh hít sâu một hơi, ý nghĩ bay về khoảng thời gian mười lăm năm trước: “Có một chuyện giờ con không thể nói với mẹ, nhưng mong mẹ tin con, thời cơ chín muồi rồi, mọi người sẽ biết được hết thảy mọi chuyện thôi.”
Kétttt
Cửa phòng mở ra, Tô Mai cất vội dao đi, đè thấp giọng xuống bảo: “Tôi tạm thời tin cậu, nhưng không cho cậu đụng đến Vũ Chân, không được làm hỏng cuộc đời nó.”
Giang Ninh gật đầu.
“Lấy xong tài liệu chưa?”
Giang Ninh ra khỏi phòng bếp: “"Đi thôi, anh chở em đến công ty.”
Vừa nói, hắn vừa đẩy Lâm Vũ Chân ra cửa, lái xe chở cô đến tập đoàn Lâm thị.
Lúc này.
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lâm thị.
"Tra rõ ràng chưa?"
Lâm Cường lạnh mặt hỏi.
"Điều tra kỹ rồi." Lâm Phong cười lạnh, mất năm trăm ngàn mới lấy được đáp án từ tên thuộc hạ của Hoàng Ngọc Minh.
"Trước khi Hoàng Ngọc Minh phát tài, cũng là một tên lang thang, lúc suýt nữa thì đói chết, thì được Giang Ninh cho hắn một nửa cái bánh bao, cứu hẳn một mạng, hai người cùng sống dưới gầm cầu, cũng coi như là có chút tình cảm qua lại, Hoàng Ngọc Minh chẳng qua là đang trả ơn cho thằng đó mà thôi.”
Gã không cam tâm.
Cũng khó mà chấp nhận nổi, sự thật lại không phải là vì Lâm Vũ Chân bán mình, mà là vì tên ở rể vô dụng Giang Ninh kia.
"Thật không ngờ, xem đi, con chọn người gì đây!”
Lâm Cường tức giận mắng mỏ.
Cái tên Giang Ninh này là do Lâm Phong chọn ra, cố ý chọn lấy một tên lang thang, còn có bệnh tâm thần.
Ai ngờ, Giang Ninh lại có quan hệ như vậy với Hoàng Ngọc Minh.
"Ba, ba yên tâm, loại người như Hoàng Ngọc Minh ấy, sau khi phát tài, ngay cả mấy người anh em của mình hắn còn ra tay được nữa là, ơn của tên lang thang Giang Ninh hắn trả hết coi như xong rồi."
Lâm Phong ác độc bảo: “Cái ơn nợ này bọn Lâm Vũ Chân dùng hết rồi, vậy thì còn ai có thể giúp chúng được?”
Lâm Cường nheo mắt lại, ông quá hiểu loại người như Hoàng Minh Ngọc, ngoài mặt thể hiện rất đẹp đẽ nhưng sau lưng lại ngấm ngầm ra tay ác độc, trả nợ ân tình cho một kẻ lang thang có thể khiến cho thanh danh của anh càng trở lên tốt đẹp.
Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Bọn Giang Ninh khiến cho ông nhục nhã, giờ nên là lúc đòi lại gấp bội rồi!
"Bên nhà xưởng đã thu xếp xong hết chưa?"
“Đều xong rồi!" Lâm Phong cười lạnh: “Lâm Vũ Chân chắc chắn sẽ phải hối hận vì mình đã tiếp tục tiếp nhận hạng mục này!”
Mời đọc truyện trên truyện 88