Bà cụ mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì.
“Em gái, em đừng nóng giận, không đáng đâu.”
‘Tô Cương an ủi: “Em không làm gì sai cả, anh ủng hộ em”
Mắt Tô Mai đỏ hoe, khẽ gật đầu.
Dương Lệ cũng đi tới, kéo tay Tô Mai và an ủi bà.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
í ẹ “` “Em không sao”
‘Tô Mai lau nước mắt, cố cười gượng rồi quay đầu nhìn Giang Ninh: “Mẹ không thể khiến cho con mình lại phải chịu uất ức nữa”
“Sau này mẹ tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt con nữa”
Giang Ninh gật đầu thật mạnh.
Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân đi từ trên tầng xuống, thấy bầu không khí trong phòng khách hình như có chút kỳ lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Vân nhìn những người lớn: “Nhà bác cả đi đâu rồi?”
“Sau này con sẽ không có bác cả nữa”
‘Tô Cương nói thẳng.
Tô Vân vừa nghe thì thoáng ngẩn người ra, nhưng hình như lập tức kịp phản ứng.
Lâm Vũ Chân đi tới bên cạnh Giang Ninh, Giang Ninh kể lại mọi chuyện cho cô nghe, cô liền nổi giận.
“Bọn họ đúng là quá đáng mài!”
Lâm Vũ Chân hừ một tiếng: “Cắt đứt quan hệ thì cắt đứt quan hệ, lẽ nào bọn họ còn muốn bắt nạt mẹ em sao?”
“Được, anh sẽ lập tức sai người nói rõ ràng cho tất cả mọi người biết, nhà họ Lâm chúng ta đã cát đứt quan hệ với người nhà bọn họ.”
Giang Ninh nói.
Hắn có thể chắc chắn, sau này nhà Tô Hồng và nhà họ Lâm sẽ không có chút quan hệ dính dáng nào nữa, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Ăn cơm đi! Thức ăn đều nguội rồi!”
Lâm Văn kêu lên một tiếng, chuyển đề tài, vỗ vai Tô Cương cười nói: ‘Hiếm khi anh qua đây, hôm nay chúng †a cố gắng uống vài chén mới được!”
“Không, mấy chén sợ rằng không đủ đâu!”
Ông lại nói: “Không say không về, say thì ngủ lại đây luôn, mai em sẽ cho người đưa mọi người về sau!”
Bầu không khí trong phòng rất nhanh lại trở nên náo nhiệt.
Mà bên kia, cả nhà Tô Hồng nổi giận đùng đùng lái xe rời khỏi Đông Hải, sắc mặt người nào người nấy đều khó coi.
“Nhà họ Lâm tính là gì chứ? Thật sự tưởng mình lợi hại lắm sao? Chưa gì đã vểnh cả đuôi lên trời rồi!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Từ Minh chửi ầm lêi chúng ta không thèm!”
Ra vẻ ông chủ lớn cái gì chứ, “Đúng vậy, không phải chỉ là một Lâm thị thôi sao. Con trai, con cố gáng một chút cho mẹ, vào một công ty càng lợi hại hơn cho mẹ. Mẹ phải để cho bọn họ hối hận tới chết!”
‘Tô Hồng cũng không nhịn được mắng.
Tô Mai tự nhiên nói cắt đứt quan hệ là cát đứt quan hệ, mình còn không uy hiếp được nó à.
Cát đứt thì cát đứt thôi. Lế nào Tô Hồng đây không có người chị em gái như Tô Mai thì không thể sống tiếp được sao?
Đúng là buồn cười!
“Reng reng reng…”
Đột nhiên, điện thoại của Từ Minh đổ chuông.
Ông ta cầm điện thoại di động lên xem. Hóa ra là lãnh đạo trực tiếp của mình. Người này gần đây thường chủ động chào hỏi mình.
“Làm gì vậy?”
Tâm trạng Từ Minh có phần không tốt, điện thoại vừa được kết nối đã mở miệng máng luôn.
“Thái độ của anh như vậy là sao?”
Phía đối diện vừa nghe liền căm tức. Từ Minh còn thật sự tưởng mình là một nhân vật lớn à?
“Đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì thì nói đi”
Từ Minh đã quen ra vẻ ta đây, hình như quên mất người đối diện mới là lãnh đạo của mình.
“Ha ha, tôi thông báo với anh một việc, anh bị đuổi việ!
cBắt đầu từ ngày mai, anh không cần đến cơ quan nữa!”
“Cái… cái gì?”
“Từ Minh, tôi cho anh biết, anh đừng tưởng mình giỏi!”
Phía đối diện lạnh lùng nói: “Trước đây, nếu không phải anh có chút quan hệ với người của nhà họ Lâm, mẹ nó, ông đây đã sớm đá anh ra ngoài rồi! Ngu ngốc!”
“Cạch”!
Phía đối sảng khoái.
n nói xong liền cúp máy kèm theo một sự Từ Minh hoàn toàn ngẩn người.
“Alo? Alol”
Ông ta hô to, gương mặt trắng bệch. Ông ta không sao hiểu nổi, lúc này mình mới ra khỏi nhà họ Lâm không bao lâu đã bị đuổi việc rồi?
Sao có thể như vậy đượ!
c “Chuyện gì xảy ra thế?”
Vẻ mặt Tô Hồng có phần không dễ nhìn, nhưng thấy hai mắt Từ Minh trống rỗng thì thậm chí không dám hỏi quá lớn tiếng.
“Tôi…”
Môi Từ Minh giật giật. Ông ta còn chưa nói hết lời, Từ Nhiên đang lái xe lại có điện thoại gọi tới.
Anh ta chuyển sang tai nghe Bluetooth, vừa mới nói một tiếng “Alo”, đột nhiên kêu to lên: “Anh nói gì? Anh dựa vào đâu mà đuổi tôi chứ? Anh dựa vào đâu…”