Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48




Giang Ninh bước đến rồi vung chân đá.



“Rắc!” “Aaaaaa…



Hắc Long gào lên, đôi tay bị đá gãy.



“Tao là nhân viên quét dọn.” Giang Ninh hờ hững: “Chuyên quét cái loại rác rưởi giống như mày” “Rắc!” Đôi chân Hắc Long cũng tàn.



Những tên côn đồ đứng xung quanh cũng sởn tóc gáy.



Rốt cuộc Giang Ninh là ai, sao lại đáng sợ như vậy? Hắn đánh Hắc Hổ thì không nói, giờ hẳn lại chơi luôn cả Hắc Long? Từ đầu đến giờ về mặt vấn bình tĩnh như thường, đến cả mắt cũng không chớp lấy một cái.



“Ap” Hác Long co rúm người lại: “Giết tao đi! Mày giết tao đi!” “Mày không có tư cách chết trong tay tao”



Giang Ninh quay đầu: “Sau khi mày tàn phế, những kẻ thù trước đây của mày sẽ đến tìm mày” Nói xong, Giang Ninh nhìn những tên côn đồ đứng ở cửa, tay còn cầm gậy, một ánh mắt thôi đã khiến cho chúng run rẩy.



Tựa như không phải bọn họ bao vây Giang Ninh mà là một mình Giang Ninh bao vây bọn chúng.



Soạt! Soạt! Soạt! Chả ai dám cản đường, chúng vội vàng dạt sang chừa một con đường, sau đó đứng xa thật xa, tên nào tên nấy mặt mày tái mét, cổ họng khô khốc.



Mời đọc truyện trên truyện 88



Đáng sợ quát Hắc Long có tiếng là độc ác số một, mà ở trước mặt Giang Ninh lại không đỡ nổi, nói quỳ liền quỳ, còn chưa được nửa phút đã bị đánh cho ngã rạp xuống đất, rốt cuộc đây là quái vật phương nào mà đáng sợ quá vậy.



Hắc Long nằm dưới đất kêu gào, nhưng gã không động đậy nổi, gã biết mình coi như xong đời rồi, gã có nhiều kẻ thù như vậy, chỉ cần tìm đến cửa là gã sẽ sống không bằng chết.



Nhưng hiện giờ gã muốn tự sát cũng không làm được.



Giang Ninh không thèm để ý, quay người đi thẳng, bước đến cửa hắn bỗng dừng lại, khiến cho bọn chúng run lẩy bẩy, đứng cũng không vững.



Hắn quay đầu, ánh mắt quét qua sắc như dao nhọn, khiến cho không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.



“Làm người tốt thì có thể sống lâu hơn một chút.” Dứt lời hắn liền biến mất sau cánh cửa, áp lực đáng sợ cũng theo đó mà tan nhanh như một làn khói.



Bọn chúng như được đại xá, nào ai còn hơi đâu mà để ý đến Hắc Long đã bị tàn phế, đám côn đồ đồng loạt vứt hết gậy đi chạy thục mạng, chỉ sợ Giang Ninh quay lại.





Cho dù không trở thành người tốt nhưng bọn họ sẽ không dám tác oai tác quái ở Đông Hải nữa.



Trong một đêm, hội sở nước nóng tan rã, đóng cửa cho yên chuyện.



Lúc này.



Hoàng Ngọc Minh đang mở cuộc họp, hội nghị của thế giới ngầm.



Mấy đại lão ngồi thành một vòng tròn, vẻ mặt âm trầm nhìn Hoàng Ngọc Minh.



“Cúi đầu thôi, không có gì to tát cả, mọi người đều ở trong cái giới này, ít nhất thì Hắc Long sẽ không lấy cái mạng của cậu” “Chuyện phế em trai anh ta mà cậu cũng dám làm, tên điên kia là ai, chẳng lẽ cậu không biết?” “Cậu bán tống bán tháo bao nhiêu là sản nghiệp, chúng tôi cũng nhận được không ít lợi ích, chúng tôi đương nhiên là sẽ giúp cậu nói vài lời.” Ai cũng khuyên Hoàng Ngọc Minh cúi đầu, quỳ xuống xin lỗi Hắc Long.



Hoàng Ngọc Minh cúi đầu rồi bọn họ mới chiếm lời được nhiều hơn nữa.



Nhưng Hoàng Ngọc Minh ngồi đó, từ đầu đến cuối chỉ trưng ra cái vẻ mặt hờ hưng.



Anh đốt một điếu thuốc, phun ra một làn khói, híp mát nhìn đám người.



“Một con sâu cái kiến cũng khiến cho các ông sợ đến thế này?” Sâu kiến? Mấy đại lão nhìn Hoàng Ngọc Minh, nghĩ bụng tên nhóc này sợ biến thành đần độn luôn rồi, hay là vò mẻ thì đập cho vỡ luôn? Lại còn dám nói Hắc Long là con sâu cái kiến! Chỉ một câu này thôi, dựa vào tính tình của Hắc Long thì sẽ sống mái với Hoàng Ngọc Minh một phen.



“Hoàng Ngọc Minh, chuyện này vẫn còn con đường hoà giải, cậu đừng cứng đầu quá”



Một đại lão lên tiếng: “Thành ý vào, mọi người cũng sẽ giúp cậu”



“Đúng vậy, đều là người trong giới, không đến nỗi phải ngươi sống ta chết, giờ đã là thời đại nào rồi?” Lại một người khác khuyên bảo.



Hoàng Ngọc Minh quét mắt nhìn một vòng, nhìn vẻ mặt tham lam của những người đó.



Bọn họ nào có ai muốn giúp anh, người nào người nấy hận không thể nuốt trọn luôn tất cả sản nghiệp của anh thì có.



“Tôi nói rồi, các người điếc hay bị ngu thế?” Hoàng Ngọc Minh nói một câu: “Họ Hoàng tôi chưa bao giờ đặt sâu bọ vào mắt” Một câu vừa ra, cả đám người nhíu mày ngay lập tức.



Hoàng Ngọc Minh điên rồi! “Nếu các người gọi tôi đến chỉ để nói về chuyện của con bọ kia, vậy thì không cần nói tiếp nữa, tôi rất bận, không rảnh đâu mà ở đây lãng phí thời gian với mấy người”



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK