“Sao cơ, ở cái thành phố Đông Hải này còn có người mà anh Hổ không dám đắc tội?”
Lâm Cường nhướn mày: “Vậy có nghĩa là tôi nhờ sai người rồi nhỉ”
Hác Hổ nhìn Lâm Cường, lòng mắng thương nhân đúng là chả tốt lành gì, chưa gì đã tỏ ý bất mãn.
Nếu như Lâm Cường rêu rao chuyện này ra ngoài, thì thanh danh Hắc Hổ coi như nát bét.
“Hừ, sếp Lâm có vẻ hơi coi thường Hắc Hổ tôi nhỉ”
Hắc Hổ nói: "Ràng nhất!”
Tôi có bao nhiêu giá trị, trong lòng ngài rõ
“Vậy những anh em bị giữ lại kia thì phải làm sao?”
“Bọn họ đều là người của tôi, tất nhiên là tôi không thể bỏ mặc, nếu không chẳng phải là sẽ khiến anh em dưới tay tôi thất vọng về tôi lắm hay sao?”
Những thuộc hạ đúng ở gần đó âm thầm gật đầu. Bọn họ vẫn luôn quan sát thái độ của Hắc Hổ, hi vọng Hắc Hổ ra tay cứu những anh em khác về, nhưng hiện giờ Hắc Hổ vẫn chưa có hành động nào khả thi cả.
Sáu triệu tám, Hắc Hổ không nỡ.
“Tôi không tin, bọn họ khư khư giữ người của tôi không thả! Vậy thì để cho họ nuôi vài hôml”
Hắc Hổ cười lạnh: “Những anh em đó của tôi, một khi tìm được cơ hội sẽ trốn ra ngoài, đến lúc đó, ngài mở to mắt ra nhìn xem tôi xử đám Hoàng Ngọc Minh thế nào!”
Nghe vậy, mấy tên thuộc hạ đứng bên cạnh đều đứng hình.
Ý của Hắc Hổ là, gã không nhả tiền, mà để những anh em đó tự mình nghĩ cách chạy ra?
Trong mát gã, chẳng lẽ tiền còn quan trọng hơn những anh em mà mồm hắn lúc nào cũng ra rả hay sao!
Ngay cả Lâm Cường cũng tỏ vẻ khinh thường, Häc Hổ đối xử với người ta như vậy, kiểu gì cũng có ngày xảy ra chuyện.
“Anh Hổi”
Bỗng có người chạy từ ngoài vào, sắc mặt khó coi: “Có chuyện rồi!”
“Lại xảy ra chuyện gì!”
Hắc Hổ phẫn nộ, sao mà liên tục xảy ra chuyện.
“Liên quan đám anh em bị giữ lại”
Sắc mặt người vừa đến hơi kỳ lạ: “Bọn họ được thả rồi”
“Thả rồi?”
Hắc Hổ vừa nghe thì nhướn mày hớn hở: “Vậy là chuyện tốt chứ, tôi biết mà, Hoàng Ngọc Minh chỉ cố làm ra vẻ thôi, hắn dám bắt người của tôi không thả chắc?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Như thế là gã có thể tiết kiệm được sáu triệu tám rồi nhỉ!
“Nhưng mà..”
Người vừa chạy vào hơi do dự, sau đó nói đầy khó xử:
“Bọn họ không quay về, ở lại công xưởng làm công cho bọn họ, hơn nữa, còn không lấy một đồng tiền lương nào.
“Mày nói cái gì!”
Hắc Hổ đứng phắt dậy.
Mắt trừng trừng nhìn tên thuộc hạ: “Mày lặp lại lần nữa!”
Con ngươi tràn ngập lửa giận như thể sắp phun trào ra ngoài.
Thuộc hạ của gã, lại ở lại công xưởng của kẻ khác làm công, còn không cần một đồng tiên nào?
Bọn chúng muốn gã mất hết mặt mũi à!
“Anh Hổ, anh không bỏ tiền ra chuộc họ, bọn họ…bọn họ chỉ đành phải làm công kiếm chút tiền để được tự do”
Tên thuộc hạ không dám nói to, chỉ lí nha lí nhí trong cổ họng.
“Khốn nạn!”
Hắc Hổ đá bay cái ghế, mặt đỏ phừng phừng: “Bọn chúng là lũ phế vật sao? Sáu mươi tám người, sao không tìm lấy cơ hội mà đánh trở ra? Chẳng lẽ còn có người ngày ngày đêm đêm theo dõi chúng nó?”
“Một lũ vô tích sự, thật mất mặt Hắc Hổ tao đây!”
“Loại phế vật như chúng nó còn muốn tao bỏ ra một trăm ngàn chuộc một người? Chúng xứng chắc!”
Hắc Hổ thẹn quá hoá giận, liên mồm mắng chửi. Gã còn chưa từng chịu nhục nhã như thế này bao giờ.
Gã phái đi sáu bảy chục người, chuyện làm chả đâu vào đâu còn bị người ta bắt trói lại.
Thế đã đủ mất mặt lắm rồi.
Giờ thì sao, lại còn làm không công cho lũ chúng nó?
Khác gì chuyện chúng nó ấn mặt Hắc Hổ xuống đất sau đó dùng đế giày đạp bôm bốp vào mặt gã chứ!
“Anh Hổ, xem ra chuyện này đúng là tôi nhờ sai người rồi" Lâm Cường đứng dậy, lắc lắc đầu cười cợt.
Ông mất năm triệu mà nhận về kết quả thế này, Hắc Hổ còn có thể mất mặt hơn được không?
Ba hoa chích choè nói ở Đông Hải này không có chuyện gì là gã không làm được, giờ sao đây, tự vả mặt đau
không? Vả kêu bốp bốp ấy!
“Sếp Lâm, ngài yên tâm, tôi đã cầm tiền của ngài, vậy thì chắc chắn sẽ làm cho xong chuyện ngài sai bảo!”
Hắc Hổ giận dữ: “Lão tử lăn lộn ở Đông Hải bao nhiêu năm qua, còn chưa đến nỗi vì một chuyện cỏn con này mà đập vỡ bảng hiệu”
Lâm Cường không nói gì, nhưng điệu cười nghi ngờ trên mặt ông càng khiến cho Hắc Hổ nóng máu.
“Gọi hết anh em qua đây cho tao!”
Hắc Hổ nghiến răng: “Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám giở thói ngang ngược trên đầu lão tử, ngay cả Hoàng Ngọc Minh cũng không được!”
“Ngày mai, bắt hết đám phế vật ấy về cho tao, tao phải dạy dỗ lại chúng cho tử tế!”
Mời đọc truyện trên truyện 88