“Cảm, cảm ơn”
Hồi lâu, Lâm Vũ Chân mới nói ra được một câu như vậy.
“Không cần cảm ơn”
Giang Ninh lại không nghĩ nhiều vậy, nhìn thấy Lâm Vũ, vẻ mặt hắn hài lòng: “Được rồi, nhanh đi làm việc, làm xong chúng ta về nhà”
Nói xong, Giang Ninh ngồi trên sofa bên cạnh, không làm phiền Lâm Vũ Chân, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lâm Vũ Chân làm sao tập trung làm việc nổi nữa, lòng đã rối hết cả lên rồi.
Không lâu sau, Lâm Vũ Chân đứng dậy.
“Giang Ninh, chúng ta về nhà thôi.”
Bên ngoài phòng làm việc, một đám người đang ăn khuya, thấy Lâm Vũ Chân mặt đỏ ửng, tay cầm hoa đi từ phòng làm việc ra, những ánh mắt ngưỡng mộ khiến Lâm Vũ Chân càng ngại hơn.
“Mọi người làm xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi”
Giang Ninh mở miệng, “Công việc quan trọng nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng, sau này có tăng ca thì kêu nhà hàng Kim Ngọc chuẩn bị đồ ăn khuya, Tiểu Triệu, cô sắp xếp đi”
“Dạ được, anh Ninh!”
Thư ký Tiểu Triệu lập tức đáp.
Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời đi, những tiếng tranh luận ngưỡng mộ phía sau vang lên không ngừng.
Về đến nhà, Lâm Vũ Chân cẩn thận để hoa vào trong bình hoa, còn tưới chút nước, ánh mắt sáng lên. Giang Ninh tắm xong thấy Lâm Vũ Chân vẫn đang ngây ra, không nhịn được mà hỏi: “Thích à? Sau này mỗi ngày đều tặng em”
“Không cần”
Lâm Vũ Chân vội lắc đầu, “Như vậy được rồi, một lần là tốt rồi, cảm ơn anh, Giang Ninh, đây là lần đầu em nhận được hoa người khác tặng.”
Nói xong, cô hoảng loạn chạy mất.
Đêm khuya.
Giang Ninh nằm dưới đất, đôi mắt to của Lâm Vũ Chân sáng lấp lánh trong bóng tối, nhìn không thấy chút buồn ngủ nào.
“Giang Ninh”
“Ừa”
“Ngủ dưới đất, có phải lạnh lắm không?”
Giang Ninh ngây người, câu này có ý gì.
Là muốn mình lên giường cô ngủ sao? Lâm Vũ Chân nhất định không phải ý này, cô nào có thể chấp nhận mình nhanh như vậy.
“Không sao, sức khoẻ anh tốt, không lạnh”
Lâm Vũ Chân cần răng, nếu mở đèn thì Giang Ninh nhất định sẽ thấy, mặt cô nhóc này đã đỏ ửng lên, đỏ đến tận cổ rồi.
“Ngu ngốc!”
Lâm Vũ Chân chửi một câu rồi lật người lại, dùng chăn che kín người, không nói gì nữa.
Giang Ninh hận không thể bóp chết bản thân, lỡ mất một cơ hội tốt rồi!
Tô Mai và Lâm Văn không ở nhà, Lâm Vũ Chân lại động lòng rồi…
“Hình như, có hơi lạnh đó.”
Giang Ninh ho một tiếng rồi nói.
“Trong tủ có chăn, tự lấy!”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, không nói chuyện nữa.
Cả đêm không nói.
Sáng sớm.
Cả thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải, chấn động rồi.
Các nơi trong tỉnh thành.
“Châu Hoa của Lâm Hải, mất rồi, mất trong một đêm!”
“Ai làm vậy?”
“Không biết nhưng nghe nói có liên quan đến thành phố Đông Hải, Châu Hoa tham lam muốn một vài sản nghiệp của Đông Hải, nhưng thua rồi." Sau đó, cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Hồi lâu, Lâm Võ nằm trên giường mở miệng: “Nhất định là chúng, mấy người Hoàng Ngọc Minh, đại ca, tạm thời đừng làm gì, tra rõ ràng mới tính.”
“Người phương Bắc sau lưng Châu Hoa cũng biến mất, thành phố Đông Hải này tạm thời không thể động vào rồi" Mấy người trong cả căn phòng đều không nói chuyện, biểu cảm của ai cũng cực kỳ nặng nề.
“Bên ông Phó phản ứng thế nào?”
Lại qua một hồi lâu, người đàn ông trung niên có sắc mặt âm trầm đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua, lạnh lùng hỏi.
Thành phố Đông Hải đột nhiên xuất hiện mấy người như vậy, lại sáp nhập thế giới ngầm của Đông Hải ngay trong khoảng thời gian này, bây giờ còn giải quyết Châu Hoa chỉ trong một đêm, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!
Nếu dính dáng đến một số tranh chấp giữa các thế lực lớn, vậy họ có thể trực tiếp bị loại rồi.
Miếng thịt béo bở Đông Hải này, không còn liên quan đến họ nữa.
“Không có bất kỳ phản ứng nào”
Biểu cảm của Cao Phi nghiêm túc nói, “Mười năm trước ông Phó đã nói, ông ta không quản chuyện..”
“Hừ, hắn là không quản chuyện nhưng thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải này vẫn là hẳn làm chủ! Hắn không quản chuyện, là muốn tránh né tất cả nguy hiểm, nhưng tất cả lợi ích, một phân hắn cũng không nỡ bỏ!”
Mời đọc truyện trên Vietwriter