Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter
"Vợ à, sao mặt em lại đỏ thể kia?"
Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân: "Em thấy khó chịu ở đâu à?" "Không, không có!"
Lâm Vũ Chân vội vàng nói.
Cô thấy Giang Ninh không định đứng dậy đi tới thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cô có hơi sợ Giang Ninh đến quá gần, bởi vì một khi hắn tới gần, cơ thể cô luôn có một cảm giác khác thường. "Mấy ngày nữa, em sẽ đi lên tỉnh ký hợp đồng, anh có muốn đi cùng em không?"
Lâm Vũ Chân chuyển đề tài.
Bất kể làm chuyện gì quan trọng, Giang Ninh lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh cô, cô cũng quen rồi. "Ừ, đương nhiên."
Giang Ninh nói: “Anh sẽ đi cùng với em."
Có những lời này của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân lại thấy yên tâm hơn rất nhiều. "Cảm ơn chồng, vậy em đi làm việc trước đây. Sau khi làm xong, chúng ta về nhà ăn cơm nhé."
Lâm Vũ Chân vội vàng rời đi.
Giang Ninh lại hà hơi vào tay, trong lòng không nhịn được thầm mång: "Kẹo cao su nát gì vậy? Căn bản không thể mang lại hơi thở thơm mát, quảng cáo dám lừa người, cứ chờ đóng cửa đi!"
Bây giờ Tập đoàn Lâm thị phát triển rất nhanh, nhanh đến mức đã trở thành doanh nghiệp được rất nhiều đài, báo thi nhau đăng tin.
Văn hóa doanh nghiệp của Lâm thị lại càng khiến cho không ít người bàn luận xôn xao.
Bởi vì Lâm thị cũng không xem chuyện kiếm tiền là việc quan trọng nhất, nó không cần chịu trách nhiệm trước cổ đông khác. Dù sao toàn bộ Lâm thị cũng chỉ có một cổ đông là nhà họ Lâm. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Lâm thị tiền kiểm tốt, ngoại trừ bảo đảm đưa doanh nghiệp vào hoạt động và nâng cao phúc lợi cho nhân viên, một phần rất lớn đều tập trung vào xây dựng sự nghiệp công ích cho Đông Hải.
Ba tháng ngắn ngủi, Lâm thị đã quyên tặng số lượng tài chính đạt tới sáu trăm triệu!
Điều này quả thật làm cho người ta có nhận thức mới đối với các công ty thương nghiệp.
Từng tờ giấy khen, từng lá cờ thưởng được treo đầy trên bức tường vinh dự ở trụ sở chính của tập đoàn Lâm thị, ngoại trừ biểu dương từ phía chính phủ, phần nhiều chính là do quần chúng được giúp đỡ tự phát đưa tới.
Ở Đông Hải, không ai có thể làm ảnh hưởng tới danh dự của Tập đoàn Lâm thị!
Bây giờ, không biết bao nhiêu người tìm việc đều mong có thể đi vào tập đoàn Lâm thị làm việc, thậm chí coi đây là theo đuổi sự nghiệp cao nhất trong cuộc đời.
Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đều vô cùng vui mừng vì tất cả những điều đang có.
Bọn họ có động lực lớn hơn nữa, phát triển tốt Lâm thị, như vậy sẽ có thể trợ giúp cho nhiều người hơn nữa.
Tiến quân vào tỉnh chính là một bước đầu tiên, cũng là bước quan trọng nhất để tập đoàn Lâm thị mở rộng bản đồ công ty mình.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đã có đầy đủ, bọn họ bước ra một bước này chính là chuyện nước chảy thành sông.
Lần này ký hợp đồng, Lâm Vũ Chân sẽ tự mình chịu trách nhiệm.
Giang Ninh đi cùng cô, còn thu xếp lão nhị, lão lục, lão thất... đủ tám người đi theo bên cạnh Lâm Vũ Chân, bảo đảm an toàn cho cô. Mời bạn đọc truyện tại TruyệnVietwriter
Giang Ninh không hề buông lỏng về an toàn của Lâm Vũ Chân, hắn không cho phép có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đám người lão nhị càng dốc hết sức. Ba mươi người đánh mấy trận mới tranh đoạt được chỉ tiêu tới tay, cho dù chết cũng nhất định phải chu đáo với chị dâu Lâm Vũ Chân này.
Tất cả đều rất thuận lợi. Lâm Vũ Chân có vẻ hơi hưng phấn, âm thầm siết nắm tay, dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Công việc được hoàn thành một cách viên mãn, Giang Ninh lại bảo những người khác tìm một chỗ ăn mừng, chi tiêu không giới hạn, hắn trả hết.
Còn hắn lại bảo anh Cẩu lái xe, dẫn theo Lâm Vũ Chân tới hội sở mặt nạ, tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông Phó.
Tiệc mừng công thì sau này thường xuyên có, nhưng sinh nhật của ông Phó, sợ rằng đây là một lần cuối cùng. "Đây là nơi nào vậy?"
Nhìn con sư tử ngoài cửa lớn, Lâm Vũ Chân vẫn vô cùng kinh ngạc. Vì sao Giang Ninh không để cho mình đi ăn mừng cùng với các nhân viên chứ? "Có một lão già sinh nhật, anh dẫn em qua đây ăn món ăn ngon."
Giang Ninh mỉm cười nói: “Ông cụ này rất đáng thương, lẻ loi hiu quạnh, cả đời cũng chưa từng có mấy lần sinh nhật. Lần này lại vừa vặn năm mươi tuổi. Nhưng có điều về sau cũng không biết có bao nhiêu cơ hội đầu"
Lâm Vũ Chân vừa nghe vậy, vốn còn có chút không muốn đã lập tức thấy không đành lòng: "Ô? Đáng thương như vậy à? Vậy hôm nay chúng ta cùng ông ta ăn sinh nhật vậy."
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter