Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 985:



Ông ta lớn tiếng nói: “Chúng ta là một cộng đồng lợi ích.



Sự sống còn của nhà họ Giang cũng là sự sống còn của nhà họ Tiết chúng ta, hiểu chưa?” “RõI” “Ngoài ra, liên quan đến Tập đoàn Lâm Thị, nhà họ Tiết chúng ta dốc lòng ủng hộ, không được phạm sai lâm!” Tiết Phương Dương đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, hơi nheo mắt lại.



Xác nhận chính xác thân phận của Giang Ninh, tận mắt nhìn thấy thực lực của Giang Ninh, ông ta biết rất rõ nếu ở Bắc Phương này mà có Vua, đó nhất định sẽ là Giang Ninh!



Nhưng Giang Ninh lại không có hứng thú với Bắc Phương.



Với thân phận và địa vị của mình, ngay cả quyền lực tối cao kia cũng có thể từ bỏ, thì một cái Bắc Phương có là gì chứ?



Tiết Phương Dương ông ta muốn kết giao với nhà họ Giang, nhưng việc này vô cùng khó bởi vì họ không cùng trình độ, hơn nữa hai bên cũng không có cái cơ sở của bạn bè.



Nhưng chỉ cần có quan hệ tốt với nhà họ Giang, ít nhất ông ta có thể yên tâm rằng nhà họ Tiết trong mấy chục năm nữa sẽ không phải lo lắng gì.



Hai gia đình giàu có hàng đầu, ngay trong lần đầu tiên đã đưa ra quyết định quan trọng nhất của họ, còn họ Giang thì tự nhiên không cần nói cũng biết.



Giang Đạo Nhiên ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, Tiết Ninh đã nấu bữa sáng cho ông ta.



Phản bội lại giá trị!



“Chào bà chủ” Ông ta vừa mở mắt đã thấy Tiết Ninh đang ở bên cạnh anh.



“Chào.” Tiết Ninh mỉm cười.



Khóe miệng vẫn còn vài vết bầm tím, nhưng bây giờ bà ấy không cảm thấy đau, trong lòng chỉ có hạnh phúc.



“Chúng ta cùng nhau ăn sáng đi.” Giang Đạo Nhiên đứng dậy, đưa tay đặt lên khóe miệng Tiết Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Còn đau không?” “Không đau” Tiết Ninh nói: ‘Có anh ở đây, sẽ không đau nữa” Sau mười năm lăm, đó là lần đầu tiên hai người ngồi ăn sáng cùng nhau.



985-1-hao-mon.jpg




Giang Ninh sẽ về nhà ăn cơm sao? Thăng bé thích ăn cái gì? Là bố bao nhiêu năm, ông có biết một chút, nhưng thằng bé có còn thích mấy thứ đó không, nếu không thì thay đổi gì rồi?



Ông ta quên bữa sáng có mùi vị như thế nào, tâm trí ông chỉ toàn những thứ này.



Những thay đổi ở Bắc Phương rất rõ ràng, dù chỉ mới trôi qua một ngày Giang Ninh có thể cảm nhận rõ rệt nó.



Ít nhất trong một thời gian ngắn, toàn bộ môi trường Phương Bắc, dù là trên mặt đất hay dưới lòng đất đều trở nên rất sạch sẽ và ổn định.



Những người đó nên rõ ràng rằng lần này bọn họ không phải bị xử lý, không phải bọn họ trong sạch không có vấn đề gì, mà là bọn họ may mắn hơn, không bị Giang Ninh nhắm tới.



Nhưng nếu bọn họ dám có lần khác, không cần Giang Ninh ra tay mà ba dòng họ giàu có hàng đầu sẽ khiến cho bọn họ hối hận!



Tập đoàn Lâm Thị, Chi nhánh Bắc Phương.
Chương 986:



Lúc này, Lý Đông rất đau đầu.



Những người đến đây để tìm anh ta để hợp tác, còn chưa đến mười giờ sáng đã có thể xếp thành hàng cách cửa đến hai con đường.



Mấu chốt là có nhiều ngành mà Tập đoàn Lâm Thị chưa tham gia bao giờ, thậm chí có những Công ty chưa từng nghe nói đến Tập đoàn Lâm Thị mà đã tìm đến để hợp tác, dù chỉ là đầu tư một đồng, họ cũng sẵn lòng.



Đương nhiên, Lý Đông biết rõ phương hướng phát triển trong tương lai của nhà họ Lâm, Giang Ninh đã nói với anh ta rằng phải bắt đầu tập trung từ một ngành nghề để xây dựng một đế chế kinh doanh còn mạnh hơn cả Tập đoàn Linh Long năm xưal “Anh Ninh, em nên chọn cái này như thế nào?” Anh ta có chút khó khăn liền trực tiếp tìm Giang Ninh để đưa ra quyết định.



Nhưng ai biết rằng, Giang Ninh nghe vậy thì trợn to hai mắt: “Chuyện nhỏ này mà cậu phải hỏi tôi. Đến khi nhận lương, lòng cậu không thấy hổ thẹn sao?” Lý Đông chỉ đành lăn trở về.



Giang Ninh sắp đi Hải Đông, những chuyện cần giải quyết ở Bắc Phương này, anh ta không có hứng thú. Anh ta tiếp tục ở trong lòng vợ yêu dấu, gào khóc chờ vợ bón cho ăn, lần này chắc chắn phải làm được.



Lâm Vũ Chân đã chuẩn bị sẵn tiệc mừng!



Giang Ninh không chút do dự, đi thẳng ra sân bay, chuẩn bị quay về Hải Đông, cũng không thèm giải thích cái gì, giao hết chuyện cho bọn họ.



Nếu đã được một mức lương thì cần phải làm sao cho xứng đáng với mức lương đó.



Đồng thời.



Trong một quán trà ở ngoại ô, cửa chớp đã bị giật sập, bay sang một bên, để lộ chiếc bàn trà bị vỡ bên trong.



Bàng Phi Nham quỳ trên mặt đất, gân tay, gân chân đều bị đánh gãy, trên người chảy đầy máu!



“Giết tôi đi!” Anh ta thở hổn hển, cười giêu cợt, không hề có ý cúi đầu: “Tôi ăn trộm một trang trong quyền phổ, ông rất tức giận sao?



Ha ha ha ha!”.



Thời cơ chưa tới!



Bàng Phi Nham không chút sợ hãi, trừng mắt, gầm lên: “Nào, đến đi! Giết tôi đi!” Chủ Thượng không bị kích thích, vẫn bình tĩnh như cũ.



Ông ta cầm quyền phổ, cẩn thận cất đi.



Nhiều năm như vậy, để tìm được những trang quyền phổ này, ông ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức, không dễ dàng tìm ra chút manh mối, không ngờ lại bị tên sứ giả thứ hai Long Phi Nham lại lén lút giấu diếm.



Ngay cả tin tức về trang quyển phổ của nhà họ Giang cũng bị Bàng Phi Long chặn đầu.



Nếu không, bây giờ ông ta đã có trong tay ba trang quyển phổ rồi!



“Giết cậu?” Chủ Thượng híp mắt lại: “Vậy thì lại quá dễ dàng với cậu rồi” Ông ta phẩy tay một cái, hai bóng người sau lưng ông ta lập tức bước tới, cúi đầu kính cẩn.



“Quy tắc của Ẩn Môn, nếu có người nào không làm việc thích đáng, xem ra phải nhắc lại cho các cậu một lần nữa rồi” Chủ Thượng lạnh lùng nói: “Phản bội Ẩn Môn sẽ phải nhận lấy hậu quả thế nào, tôi cần các người phải năm cho thật rõ.” Ông ta liếc nhìn Bàng Phi Nham, sự lãnh đạm trong ánh mắt khiến cả người Bàng Phi Nham run lên bần bật.



“Ông muốn làm gì?” “Đương nhiên là muốn cậu, chết không được mà sống cũng không xong!” Chủ Thượng phất tay: “Lôi xuống!” “Khốn nạn! Ông là đồ khốn nạn! Có giỏi thì giết tôi luôn đi!



Giết tôi luôn đi!” Bàng Phi Nham hét lên, nhưng anh ta không có sức phản kháng, chỉ có thể bị lôi đi như một con chó chết.



Chủ Thượng đứng đó, trước mặt có mười người mặc đồ đen, mỗi người đeo một chiếc mặt nạ khác nhau, ngoài đôi mắt thì không thể nhìn thấy gì.



Họ đứng đó với vẻ mặt kính cẩn, không dám tỏ ra bất kính với Chủ Thượng.
Chương 987:



Mạnh mẽ, uy lực như Bàng Phi Nham, còn đang đợi đến cấp bậc Trưởng môn? Chứ đừng nói đến cấp bậc Cường giả, cấp bậc bậc này ở trước mặt Chủ thượng, cũng không thể chịu nổi một đòn!



Ngay cả khi Chủ Thượng cho họ một cơ hội để thử thách, có ai còn dám đi nữa?



Sứ giả thứ hai Bàng Phi Nham, sứ giả thứ năm Long Tường, sứ giả thứ sáu Thường Tại Nguyên, tất cả đều tận tâm tận lực, sống chết nằm trong tay Chủ Thượng, có ai dám bất kính với ông ta!



Ánh mắt Chủ Thượng quét qua một vòng mười mấy người, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.



“Từ hôm nay, rút lui khỏi Bắc Phương, phân tán đi tìm những quyền phổ khác. Không cần biết phải trả ra bao nhiêu, trong thời gian ngắn nhất phải thu thập được quyền phổ khác về cho tôi!” Ông ta lạnh lùng ra lệnh.



“Rõ!” Cả chục người đồng thanh hô vang.



“Chủ Thượng, cái đó Giang Ninh…



Nếu bạn có thể giết được Giang Ninh, chẳng phải sẽ tìm thêm được một quyền phổ rồi hay sao.



Hơn nữa Giang Ninh còn trẻ như vậy, nếu anh có thể hiểu được một trang quyền phổ, e rằng sau này sẽ rất phiền phức.



Người nói không tiếp tục nói, nhưng Chủ Thượng làm sao không hiểu được ý anh ta là gì chứ.



“Thời điểm chưa tới, cậu ta còn sống còn có giá trị” Chủ Thượng lạnh lùng nói thôi, không sao cả!” “Vâng!” hỉ là một trang quyền phổ Ông ta phất tay, mười mấy người lập tức tản đi.



Chủ thượng đứng đó, hai tay chắp tay sau lưng nhìn quán trà. Ông ta đã ở đây rất lâu, hiện tại xem ra quán trà này cũng chẳng có tác dụng gì.



“Âm!” Ông ta đột nhiên giơ chân đá thẳng vào cột nhà, cả quán trà đổ sập xuống!



Chủ thượng không nhìn nó thêm lần nữa, quay người rời đi.



Ở lại Bắc Phương này cũng không có ích lợi gì, hai chương Phổ Quyền đã xuất hiện, tự mình đoạt được một trận rồi, cũng không tệ lắm, nhưng là mất quá nhiều thời gian.



Trang kia đang ở chỗ Giang Ninh, không vội.



Những người khác quan trọng hơn.



Trong quán trà đổ sập chỉ còn lại những mảnh vỡ vụn, một chút dấu tích còn sót lại của Chủ Thượng cũng không thấy đâu.



Tại sân bay, Giang Ninh đang đứng ở cửa, A Phi đưa cho.



anh một điếu thuốc, gió thổi hơi lớn làm cho ánh mắt của người ta có chút mơ hồ.



“Chỗ Bắc Phương này, em sẽ trông coi cẩn thận, đại ca, anh cứ yên tâm đi.” A Phi nói: “Tin tức mới nhất mà em vừa nhận được, những nhân vật quan trọng của một số gia đình, dòng họ lớn đã biến mất không chút tăm hơi.



Tiệc ăn mừng!



Giang Ninh và A Phi nhìn nhau.



“Xem ra bây giờ chủ thượng vẫn chưa muốn xảy ra mâu thuẫn với chúng ta” Giang Ninh híp mắt, thở ra một hớp hơi khói.



“Sợ rằng ông ta cũng không nắm chắc” A Phi nói.



Giang Ninh không lên tiếng.



Thực lực của chủ thượng lớn như thế nào, không ai biết, cho dù là mình cũng mới chỉ giao thủ với ông ta một chiêu, không có cách nào phán đoán được cuối cùng là ông ta mạnh đến mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK