"Có liên quan gì đến ông sao?" Mặt Lâm Cường sượng ngắt.
Mấy người quản lý cấp cao cũng sững sờ, có một người trong đó ngồi gần nửa tin nửa ngờ nhìn sang, tất cả những ghi chép chỉ tiêu đều điền tên Giang Ninh! Sao có thể? Hắn là một tên ở rể, ăn nhờ ở đậu, có cơm ăn là tốt lắm rồi, sao lại có nhiều tiền như vậy.
“Chắc chắn là Lâm Vũ Chân chuyển tiền sang cho cậu, dùng tên cậu để mua!” Một người không nhịn được cao giọng.
“Chát!” Giang Ninh giơ tay tát: “Ông là đồ ngu hả, còn nghĩ rằng ai cũng ngu như ông? Loại chuyện này điều tra một chút là rõ ràng, làm gì có tên ngu ngốc nào làm như vậy.
“Mày." Tên quản lý cấp cao bụm mặt, vừa giận vừa thẹn, Giang Ninh lại dám đánh y.
“Sếp Lâm, tôi nói rồi, những lời ông nói vừa rồi tôi đã ghi âm hết lại, tiếp theo đây, tôi sẽ mời luật sư kiện ông tội vu khống, chúng ta gặp nhau tại toà” Lâm Cường nghe vậy sắc mặt trở nên càng khó coi, không ngờ chuyện lại trở nên như vậy.
Những chuyện này, ông chỉ nghe Lâm Phong nói, mà không có chứng cứ.
Ông quá hiểu cả nhà Lâm Vũ Chân, bọn họ không thể có nhiều tiền như vậy, giải thích duy nhất đó là Hoàng Ngọc Minh hối lộ cô, hoặc là cô bòn rút tiền của công ty tiêu.
Vậy thì cần chứng cứ làm gì? Nhưng hiện giờ, Giang Ninh lấy ra chứng cứ, số tiền này là của Giang Ninh, nhưng mà sao có thể.
Ông khó mà tin nổi, Giang Ninh là một tên lang thang mà có nhiều tiền như vậy sao.
Bỗng nhiên, mặt ông tái mét, năm đó Giang Ninh cho Hoàng Ngọc Minh nửa cái bánh bao, cứu mạng Hoàng Ngọc Minh, chẳng lẽ số tiền này là do Hoàng Ngọc Minh báo đáp Giang Ninh? Nghĩ đến đây, sắc mặt ông càng khó coi, bản thân sỉ nhục Lâm Vũ Chân không thành, ngược lại còn bọn Giang Ninh tố lên toà án.
Mời đọc truyện trên truyện 88
“Lâm Vũ Chân, số tiền này thật sự là của Giang Ninh?” Lâm Cường nhịn không được, nghiến răng hỏi.
“Đúng vậy” Lâm Vũ Chân cười lạnh.
Những thứ này đều là Giang Ninh bỏ tiền ra mua: “Sếp Lâm, số tiền này không phải tôi tham ô công quỹ, có phải khiến ông thất vọng lắm phải không?” Lời của cô tựa như một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt Lâm Cường.
Mặt Lâm Cường đỏ gay.
“Hừ, không cần biết đây là tiền của cô hay của tên lang thang Giang Ninh!” Ông rống to
“Cô bán cơ mật của công ty, Lâm thị không thể tin tưởng cô được nữa, chủ tịch có lệnh, phải khai trừ cô, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi hạng mục của Lâm thị không có liên quan gì đến cô nữa”
Ông muốn cưỡng chế cướp hạng mục trong tay của Lâm Vũ Chân.
“Sếp Lâm, ông lại nói sai rồi” Không đợi Lâm Vũ Chân lên tiếng, Giang Ninh nói tiếp.
“Hôm nay Vũ Chân đến đây là để nghỉ việc”
“Không phải là các người khai trừ Lâm Vũ Chân, mà là chúng tôi coi thường công ty cỏn con này của Lâm thị các người” Giang Ninh nhìn mấy vị quản lý cấp cao, hờ hững nói.
“Nói tỉ ợ tôi như thế, đến công ty của mấy người làm chung với một lũ ngu thật sự là bỏ phí tài năng”
“Giang Ninh, cậu xấc láo vừa thôi!”
“Người xấc láo là ông” Giang Ninh huych toẹt.
“Còn hạng mục trong tay Lâm Vũ Chân, có liên quan gì đến Lâm thị các người sao?” Lâm Cường tức giận đến bật cười.
“Là sản nghiệp của nhà họ Lâm chúng tôi”
“Vậy sao?” Giang Ninh ra vẻ nghiền ngẫm cười.
“Trên hợp đồng có ghi không?”
Tim Lâm Cường thót lên, lập tức bảo phòng pháp vụ cầm hợp đồng đến, trên hợp đồng ghi rõ ràng, bên ất là công ty Hoàng Ngọc Minh, bên giáp là Lâm Vũ Chân, mấy điều khoản trong đó lại càng chỉ rõ, người có liên quan đến hạng mục này chỉ có Lâm Vũ Chân, Lâm thị không có bất cứ quan hệ nào.
Khoảnh đất của hạng mục là do Lâm Vũ Chân tìm được, người hợp tác cũng là Lâm Vũ Chân tìm về, từ đầu đến cuối đều là Lâm Vũ Chân làm, chỗ nào cũng có dấu vết của Lâm Vũ Chân.
“Rốt…rốt cuộc đây là chuyện gì?” Lâm Cường sáp điên rồi, sao hợp đồng lại biến thành thế này.
Quản lý phòng pháp vụ cũng tái mặt, sao hợp đồng lại như vậy, trước đó bà cũng xem qua rồi mà, hình như đâu phải cái này.
Hợp đồng bị người khác đổi rồi! Không thể nào! “Đồ của Vũ Chân nhà chúng tôi, Lâm thị các người lại dám cướp đoạt”
Giang Ninh lắc đầu đầy khinh thường: “Sếp Lâm, các người tham lam quá”
Mời đọc truyện trên truyện 88