Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1018:



Nắm giữ khu mỏ quặng thứ tám thế nào?



“Lũ súc sinh dám đến chỗ tao gây chuyện, tao cho mày biết thế nào là hối hận!” Lưu Siêu gầm lên, mấy chục người phía sau lập tức động thủ.



“Giết hai thằng gây chuyện ban nãy cho tao!” Ông ta chỉ tay về phía Lão Ngũ và Nhị Thập Thất, lớn tiếng quát.



Mấy chục người hung dữ lập tức lao thẳng về phía Lão Ngũ. Những chuyện này bọn chúng đã làm rất quen tay, kêu to tới mấy cũng vô dụng, chỉ cần đánh cho vài phát thì thành thật hết.



Thấy hàng chục người xông tới Lão Ngũ và Nhị Thập Thất, khóe miệng Giang Ninh khế nhếch thành nụ cười.



“Một đám không biết tự lượng sức mình” Vừa dứt lời, Lão Ngũ và Nhị Thập Tứ di chuyển!



Giống như hai con khủng long bạo chúa bị đóng băng hàng vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng thức tỉnh!



“Gầm!” Tiếng thét như rồng gầm vang lên, hai người lao tới, khí thế còn đáng sợ hơn cả mấy chục người đối diện.



Chỉ trong chớp mắt, người thứ nhất xông tới đã bị hai cú đấm đánh bay thẳng ra ngoài, đập cả người xuống đất mỏ, cả người đen kịt, không ngừng kêu thảm thiết!



“Tới đi!” Nhị Thập Tứ là muốn điên rồi, cùng Lão Ngũ hợp tác, nếu anh ta không nhanh chân một chút chắc cũng sẽ không giành được mất người.



Mới một lúc thôi mà dưới chân Lão Ngũ đã có năm sáu người ngã xuống, anh ta phải nhanh hơn mới được!



Hai người hợp sức, khí thế bùng nổ không thể ngăn cản!



“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!” Năm đấm thép không có ai có thể đánh bại, sự bá đạo mạnh mẽ đạt đến cực điểm, bất cứ kẻ nào tới gần đều bị Lão Ngũ và Nhị Thập Tứ đánh văng ra tận đống than cách đó không xa, nhìn có vẻ rất đau khổ.



Cổ họng Lưu Siêu khô khan!



Đây có còn là con người không vậy?



Thợ mỏ nhà ai lại có được sức mạnh đến thế này?



Chết tiệt!



Ông ta vốn định cầm gậy xông tới, đập vào đầu Lão Ngũ, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hai chân ông ta như bị đóng đỉnh chặt xuống đất mà không thể nào nhúc nhích nổi.



“Am Không chờ Lưu Siêu kịp phản ứng, một thuộc hạ đã bay tới ngã ngay dưới chân anh ta, há mồm phun ra một ngụm máu, Lưu Siêu sợ tới mức hét toáng lên và lùi lại vài bước!



Sắc mặt đều tái nhợt!



Mấy chục người đều ngã xuống chỉ trong chưa đầy một phút!



Chết tiệt, hai kẻ này không phải là người!



“Ra tay không?” Lão Ngũ nhướng mày, anh ta đi về phía Lưu Siêu: “Tôi không thích” Lưu Siêu nuốt nước bọt, từng bước lùi về phía sau: “Cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì! Đây là thành phố Tây Sơn, nếu cậu dám làm bậy, cậu ba Trấn sẽ giết cậu!” “Chát!” Lão Ngũ vung tay, một cái tát hung hăng giáng xuống mặt Lưu Siêu khiến ông ta bay thẳng ra ngoài.



“Anh cả của tao từng nói, phải lấy đức mới thu phục được người.” Một chân anh ta giơ lên, giãm xuống ngực Lưu Siêu, chỉ thấy tiếng răng rắc của xương ức bị gấy vang lên, Lưu Siêu đau đến gào khóc thảm thiết.



Vị trí này. .. không phải chính là nơi Chu Chính Hổ bị đánh gãy xương đó sao?



“Nhưng anh cả cũng nói.



Ánh mắt của Lão Ngũ càng thêm dữ tợn, giống như bị ý giết chóc bao phủ khiến Lưu Siêu muốn thở cũng không dám: “Đối với loại súc sinh như mày, không cần phải nói đạo lý làm gì” “Cậu…



Lưu Siêu run rẩy gọi.
Chương 1019:



“Bọn tao, cứ việc dùng nắm đấm là được rồi!”



Lời vừa nói ra, Lão Ngũ đấm vào mặt Lưu Siêu một cú làm cho ông ta răng môi lẫn lộn, hôn mê bất tỉnh.



Trong nháy mắt, toàn bộ người ở khu vực khai thác đều tập trung cao độ, ngay tức khắc hết người này đến người kia hô vang lên.



Đấu tranh thôi!



Bọn họ trước nay vẫn luôn muốn tranh đấu, thậm chí cũng từng đấu tranh qua vài lần, nhưng lúc đó bọn họ không đủ đoàn kết, cũng không đủ dũng cảm, hơn nữa cả thực lực cũng không đủ.



Thế nên bị đám người Chu Chính Hổ đánh đến sợ, khiến bọn họ không còn dám đứng lên nữa.



Nhưng bây giờ, bọn họ tận mắt thấy Lão Ngũ đánh bại Lưu Siêu, nhìn thấy Lão Ngũ bọn họ đứng lên cho bản thân xem!



Bọn họ có thể đấu tranh!



Bọn họ cũng nên đấu tranh!



Đấu tranh vì cuộc sống của mình, vì quyền lợi của chính mình!



“Mấy người…”



“Mấy người đừng qua đây!” Mấy tên lưu manh ngã lăn trên mặt đất, nhìn thấy đám người công nhân nhúc nha nhúc nhích đi qua đây, sợ hãi run rẩy, bọn chúng còn đang ngã nằm trên mặt đất, muốn đánh nhau thì phải đứng dậy, nhưng đôi chân chúng lại mềm oặt ra, căn bản không cách nào có thể đứng dậy được!



Mấy trăm công nhân vây quanh bọn chúng, ánh mắt sáng quắc, doạ bọn chúng lạnh hết sống lưng!



“Biến khỏi khu vực khai thác mỏ số 8 ngay!” Hoa Sinh giận giữ hô to, phất tay một cái, mấy trăm công nhân đồng thanh hô to: “Biến khỏi khu vực khai thác mỏ số 8 ngay!” Tiếng hô đồng lòng vang như sấm rền!



Hơn mười mấy người kia nào còn dám nói gì, nào còn dám ở lại lâu, bị doạ cho sợ tè cả ra quần, lôi kéo nhau trèo lên, cho dù chân tay gãy nát cũng phải từ trên mặt đất lết lên, liều mạng trèo lên chạy trốn…



Mắt Hoa Sinh đỏ lên.



Tất cả công nhân ở đây mắt đều đỏ cả lên.



Bọn họ chưa từng nghĩ bản thân cũng có thể đấu tranh, bản thân có thể vì quyền lợi của chính mình mà tranh đấu.



Không những vậy, bọn họ còn giành chiến thắng!



Những điều này đều nhờ có Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, những vị chủ nhân mới này sẵn sàng cho bọn họ cơ hội này, sẵn sàng giúp đỡ bọn họ.



Từ phía xa, Hoa Sinh đưa mắt nhìn Giang Ninh, muốn để Giang Ninh qua đây nói với mọi người vài câu, nhưng Giang Ninh xua tay, ý bảo bản thân không qua, để Hoa Sinh tự mình xử lí hết.



Nếu như anh qua đó, vậy thì chút khí thế của bọn họ sẽ vứt đi mất, chỉ phải để bọn họ cảm thấy làm được tất cả chuyện này đều do chính bọn họ, chứ không phải nhờ vào chúng ta.



Thứ Giang Ninh muốn không phải chỉ để bọn họ đấu tranh thôi, mà còn phải để bọn họ kiên định của sự tự tin và tự trọng của mình!



Hoa Sinh hiểu ra, gật đầu, quay đầu lại nói với tất cả anh em công nhân: “Hỡi anh em, chúng ta đã làm việc khu vực khai thác số 8 này rất nhiều năm rồi, nơi này cũng xem như nhà của chúng ta, thậm chí anh em chúng ta còn có người từng chết dưới mỏ khoáng. Khu vực khai thác số 8 ta, nếu đã có sự ủng hộ của chủ nhân mới, họ cho chúng ta gánh vác trách nhiệm của chúng ta, vậy chúng ta phải làm thật tốt chuyện này mới được!”



“Tôi chỉ hỏi mọi người một câu, có thể làm được hay không!”



“Được!” Tất cả mọi người đồng thanh hô vang, giống như dùng toàn bộ sức lực bản thân có mà hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK