Tiểu Hoàng?
Một nhân vật như Hoàng Ngọc Minh lại tự xưng là tiểu Hoàng?
Cái trò gì đây!
Lâm Cường thấy tai mình như ù đi, chắc chắn là ông nghe nhầm rồi.
Vẻ mặt mấy vị quản lý cấp cao cũng sượng cứng tại chỗ, không dám tin vào tai mình, hai mặt nhìn nhau như đang hỏi tôi xuất hiện ảo giác à?
Vẻ mặt người nào người nấy giống y nhau, chẳng lẽ mọi người đều sinh ảo giác.
"Ba..."
Hầu kết Lâm Phong trượt lên xuống, mấp máy môi: “Sếp Hoàng tự xưng mình là gì cơ?”
"Tiểu Hoàng!"
Lâm Cường buột miệng thốt lên, sau đó lập tức nín bặt.
Nếu như để Hoàng Ngọc Minh nghe thấy ông gọi như thế, chỉ e ông chỉ còn con đường chết.
Ông định đi theo vào, nhưng Hoàng Ngọc Minh đã đóng cửa lại.
"Rầm!"
Người ở bên ngoài vẻ mặt nghiêm trọng, tập trung hết sức cao độ, không dám thở mạnh.
Một tiếng “tiểu Hoàng” khiến cho tất cả những người có mặt như đông cứng tại chỗ!
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Chẳng phải đã nói là Lâm Vũ Chân dựa vào nhan sắc mới lấy được hạng mục này sao, nhưng thái độ cung kính của Hoàng Ngọc Minh chỗ nào giống với gặp được tình nhân, có khi còn tôn kính hơn khi gặp mẹ ruột ấy chứ.
Trong đầu đám người nổ ầm vang, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này trong phòng làm việc
Lâm Vũ Chân đứng dậy chạy qua: "Sếp Hoàng, sao ngài lại đích thân đến đây vậy?”
Cô thật sự không biết, Lâm Cường chưa nói gì với cô cả.
Đến lúc này rồi mà cô gái ngốc nghếch này còn chưa nhận ra, đó là do Lâm Cường muốn cô mất mặt trước mọi người.
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của Lâm Vũ Chân, Hoàng Ngọc Minh lấy làm ngạc nhiên lắm.
“Ôi, cô Lâm, cô đừng khách sáo như vậy, tuyệt đổi đừng khách sáo như thế!”
Hoàng Ngọc Minh vội nói: “Tôi đến tìm cô là chuyện nên làm mà!”
Trước đây anh không biết thân phận của Lâm Vũ Chân nên vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn thật sự có những ý nghĩ lệch lạc không đứng đắn, nhưng hiện giờ, có cho anh cả mười nghìn lá gan anh cũng chả dám.
Thấy dáng vẻ cung kính của Hoàng Ngọc Minh Lâm Vũ Chân ngạc nhiên không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô vô thức quay đầu nhìn sang Giang Ninh, đừng bảo là có liên quan gì đến tên này nhé?
Lúc cô quay đầu Hoàng Ngọc Minh cũng quay theo, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sofa, thầm giật mình trong lòng, người này là ai đây?
"Tôi là chồng cô ấy.”
Giang Ninh tự giới thiệu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Hoàng Ngọc Minh lộp bộp một tiếng.
Người con gái của đại ca của của đại ca đã có chồng rồi à?
Tình huống gì thế này.
Nhưng đây không phải chuyện mà anh có thể nhúng tay vào, anh nhận được mệnh lệnh, chính là hoàn thành ký kết, giúp đỡ Lâm Vũ Chân.
"Cô Lâm, hôm nay tôi đến đây chính là để ký hợp đồng, nếu cô có chi tiết nào cần sửa đổi thì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ làm theo!”
Cho dù chiếm hết mọi lợi nhuận thì Hoàng Ngọc Minh cũng không nhăn mày lấy một cái.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của sếp Hoàng, nếu hết thảy đã bàn bạc xong xuôi rồi, vậy thì cứ làm như trước đây đã nói nhé.”
Lâm Vũ Chân vui mừng đáp.
Mặc dù cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể thuận lợi lấy được hạng mục này thì cô vui hơn bất kỳ ai.
"Suýt nữa thì quên, hợp đồng vẫn đang ở phòng pháp vụ, tôi đi lấy ngay đây.”
Lâm Vũ Chân gật đầu tỏ ý với Hoàng Ngọc Minh bảo anh đợi một lát, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc.
“Cố Lâm?"
Hoàng Ngọc Minh không nhịn được hỏi: "Cô, quen anh Phi không?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Lâm Vũ Chân sững sờ, anh Phi? Ai cơ.
Cô lắc lắc đầu: "Tôi không quen."
Hoàng Ngọc Minh “ô" một tiếng, tươi cười nói: “Không có gì, vậy tôi ở đây đợi cô đi lấy hợp đồng.”
Lâm Vũ Chân nhanh chóng mở cửa, đám người bên ngoài đang chờ đợi đến suốt ruột, mỗi người một vẻ muôn sắc muôn màu.
Thấy Lâm Vũ Chân mở cửa, Lâm Cường hơi ngẩn ra, sao nhanh thế đã nói xong rồi?
"Chủ tịch, hợp đồng của hạng mục này đâu? Sếp Hoàng đồng ý ký rồi."
Lâm Vũ Chân hỏi.
"Hợp đồng, trưởng phòng Tần, nhanh lấy hợp đồng lại đây.” Lâm Cường sững sờ, lập tức quay đầu gào lên.
Ông ta vẫn còn đang rối lắm.
Trưởng phòng của phòng pháp vụ ba chân bốn cẳng chạy đi lấy hợp đồng.
"Vũ Chân, rốt cuộc là...” Lâm Cường không nhịn được hỏi: “Cháu có quan hệ gì với sếp Hoàng vậy?”
Một tiếng “tiểu Hoàng" thôi mà hiện giờ da đầu Lâm Cường vẫn đang tê rần.
Lâm Vũ Chân nhìn thấy ánh mắt của mọi người, mày nhíu lại, cô không thích người khác nhìn cô như vậy.
Cô không nói gì, Lâm Cường cũng không mặt dày hỏi lại.
Trong phòng làm việc, Giang Ninh bộ dạng lười biếng ngồi yên một chỗ.
Hoàng Ngọc Minh gật đầu tỏ ý, sau đó ngồi xuống bên còn lại.
Không cần biết thế nào, đây là chồng Lâm Vũ Chân, anh vẫn phải khách sáo một tí.
"Từ khi nào mà tên nhóc A Phi trở thành chủ tịch Phi rồi thế.”
Lời nói đột ngột của Giang Ninh khiến cho Hoàng Ngọc Minh đứng bật dậy như thể vừa ngồi phải chiếc đinh nhọn.
Cả người cứng đờ tại chỗ!
A Phi!
Đương nhiên là hắn biết tên của anh Phi, nhưng anh chưa từng gặp người nào dám gọi thẳng tên A Phi cả.
Nghe nói người trước mặt hắn đây là chồng ở rể của Lâm Vũ Chân, hắn không những biết tên của anh Phi, còn dám gọi thẳng A Phi như vậy.
"Anh...anh quen anh Phi?”
Hỏi xong, Hoàng Ngọc Minh mới thấy mình hỏi câu này ngu quá.
Não anh chấn động, phản ứng lại ngay tức thì, rốt cuộc Giang Ninh trước mặt này là ai vậy!
Đại ca của anh Phi!
Anh là chồng của Lâm Vũ Chân, vậy nên mới quan tâm Lâm Vũ Chân như vậy, nếu không một cô gái thôi mà đến nỗi phải để anh Phi đích thân gọi điện thoại cho mình?
Sắc mặt Hoàng Ngọc Minh thoắt cái tái mét, cả người run rẩy không kiềm chế được.
"Đại.."
Trong phút chốc anh không biết nên xưng hô với Giang Ninh thế nào, đại ca của đại ca?
“Cậu biết thân phận tôi là được, không cần phải để lộ ra.”
Giang Ninh lạnh nhạt: “A Phi nói với tôi rồi, cậu quen thuộc với Đông Hải, có chuyện gì ở Đông Hải này nhất định sẽ tìm cậu.”
Hoàng Ngọc Minh nghe được, cả người đứng thắng như cột sào.
"Vâng! Xin chờ anh sai bảo bất cứ lúc nào!”
Má ơi, đại ca của đại ca đó!
Một mình anh Phi mà trong năm năm ngắn ngủi thôi đã làm cho anh trở thành ông trùm số một của thành phố Đông Hải được người người nể phục, vậy đại ca của đại ca... ôi, anh chả dám tưởng tượng.
Thần thánh phương nào đây!
"Vợ tôi là người thiện lương, người hiền dễ bị bắt nạt, luôn có người muốn bắt nạt cô ấy, cậu biết phải làm thế nào với lũ cẩu không có mắt nhìn ấy chứ?"
"Đại, đại ca yên tâm, cái loại nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới này không cần đại ca phải ra tay, tiểu Hoàng giúp anh xử lý."
Hoàng Ngọc Minh do dự một lát, thôi cứ gọi là đại ca, nhưng sau này phải bảo với anh Phi một tiếng, nếu không anh Phi hiểu lầm thì phải làm sao.
Kẽo kẹt....
cửa phòng làm việc mở ra.
Giang Ninh vẫn cái dáng vẻ lười biếng ấy, mà Hoàng Ngọc Minh thì hơi cong người cung kính đứng trước mặt hắn.
"Sếp Hoàng, tôi mang hợp đồng đến rồi."
Lâm Vũ Chân nhìn được cảnh này thì hơi kinh ngạc, hình như sếp Hoàng có vẻ sợ Giang Ninh.
Hoàng Ngọc Minh khôi phục lại sắc mặt, cười bảo: “Cô Lâm, tôi và anh Giang đây vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu nên nói chuyện một lát.”
Dứt lời, anh lập tức tiến lên phía trước nhận lấy hợp đồng trong tay Lâm Vũ Chân, không liếc mắt lấy một cái ký thẳng tên lên đó.
"Hạng mục này vẫn phải làm phiền cô Lâm nhiều, nếu có gì cần tôi làm thì có thể gọi điện bất cứ lúc nào." Hoàng Ngọc Minh nói.
Nói hết anh gật đầu chào Giang Ninh sau đó rời đi, Giang Ninh không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Hoàng Ngọc Minh vừa ra khỏi phòng làm việc của Lâm Vũ Chân liền thở dài một hơi như trút được gánh nặng, vẻ mặt ấy không thoát khỏi con mắt của Lâm Cường.
“Sếp Hoàng...” Lâm Cường lên tiếng.
"Sếp Lâm, đã ký hợp đồng xong rồi, tôi nói rõ với ông trước, hạng mục này nhất định phải là cô Lâm phụ trách, nếu không tôi sẽ huỷ hợp đồng bất cứ lúc nào.”
Hoàng Ngọc Minh đã quay lại vẻ bá đạo và liều lĩnh vốn có: “Thêm nữa!"
Anh liếc nhìn cái người quản lý cấp cao lúc nãy khi mở cửa cho anh đã cười nhạo Lâm Vũ Chân: “Cái thứ không có mắt nhìn này, chủ tịch Lâm đừng nuôi nữa thì hơn.”
Mời đọc truyện trên truyện 88