Nhìn món đồ trên tay, Nguyễn Văn Minh cắn răng rồi lại cất món đồ đó về chỗ cũ. Chờ khi bóng dáng của hai người khuất hẳn, ông ta mới rón rén đi vào phòng của Nguyễn Minh Tú, tìm một chỗ có thể trốn được rồi lấy nén hương ra khỏi cái hộp. Cắm nén hương trên cái hộp trong sự run rẩy, ông ta lắc lắc tay ba lần mới có thể miễn cưỡng châm hương. Sau khi thấy làn khói trắng từ từ tỏa ra, ông ta mới nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Mộc Trà đã ngồi chờ trước bàn ăn dưới nhà từ lâu. Cô ta ăn mặc và trang điểm rất dày khiến người ta không thể phát hiện ra rằng cô ta vừa mới bị thương sáng nay.
Lúc xuống dưới nhà mà hai mắt Nguyễn Minh Tú vẫn đang trong trạng thái nửa tình nửa không. Đến khi Nguyễn Kiến Định ấn cô ấy xuống chỗ ngồi, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ bàn ăn thì cô ấy mới từ từ tỉnh lại. Vừa liếc mắt một cái đã thấy Nguyễn Mộc Trà đang ngồi đối diện mình, trông cô ta muôn màu sặc sỡ khiến Nguyễn Minh Tú giật nảy mình.
Cô ấy đứng phắt dậy theo phản xạ khiến cái ghế rơi cái “bịch” xuống đất một cái, làm lớp bụi dưới nền nhà như nảy lên không trung.
Nguyễn Kiến Định không ngờ là cô ấy sẽ phản ứng mạnh tới mức đấy nghe đỡ trán rồi dựng cái ghế dậy. Sau đó anh ta đè bả vai của Nguyễn Minh Tú xuống rồi an ủi: “Em sợ gì chứ, có anh ở đây rồi. Chẳng qua chỉ là một con gà có bộ lông hơi sặc sỡ một chút thôi mà em.”
Nguyễn Kiến Định vừa nói vừa vuốt nhẹ lưng cô ấy để an ủi. Từ lúc xuống nhà, ngoại trừ chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Mộc Trà một cái thì anh ta chưa từng nhìn cô ta thêm lần nào nữa, ngay cả khỏe mắt cũng không thèm chứa đựng bóng dáng của cô ta.
“Chỉ là đột nhiên nhìn thấy nên em mới sợ thôi. Mau ăn cơm đi anh, em đói lắm rồi.” Trước khi định la hét thêm thì cô gái nhỏ đã nhìn thấy những đĩa thức ăn xếp đầy trên bàn, thế nên cô ấy không nhịn được mà bắt đầu ăn uống.
Nguyễn Mộc Trà bị hai người đối xử như vậy thì tâm trạng tuột dốc không phanh, trên mặt cô ta là vẻ tức giận tới nỗi mà suýt chút nữa thì cô ta đã bẻ gãy đôi đũa đang cầm trên tay rồi.
Cũng may là cô ta đã được mài giữa và tôi luyện bản thân trong cái đám đấu đá lục đục quanh năm nên bây giờ cô ta có thể thu lại tất cả những cảm xúc của mình một cách nhanh chóng.
“Sao trưa nay không thấy chị xuống nhà ăn cơm vậy?” Vừa mới bị làm nhục chưa được vài phút mà Nguyễn Mộc Trà đã có tâm trạng gợi chủ đề nói chuyện. Từ đó có thể thấy cách đối nhân xử thế của cô ta chẳng thua kém gì Nguyễn Văn Minh cả.
“Cần cô quản chuyện tôi không xuống được à? Cô để ý đến chuyện của bản thân cho tốt là được rồi. Có phải mấy vết thương sáng nay vẫn chưa đủ nên bây giờ cô vẫn còn tâm trạng ở đây để sỉ nhục tôi đúng không? Không muốn bên trái cũng xuất hiện một lỗ hổng thì cô mau câm miệng vào cho tôi.”
Nếu nói về thủ đoạn thì chắc chắn Nguyễn Minh Tú không phải là đối thủ của Nguyễn Mộc Trà nhưng nếu xét về mồm mép thì Nguyễn Minh Tú hoàn toàn có thể.
Dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp một trường học danh giá, chìm nổi trong giới giải trí cũng được năm, sáu năm rồi. Nếu ngày trước cô ấy tự kiềm chế bản thân, không nói chuyện thì bây giờ cô ấy cũng không còn vô hại như thế nữa. Nếu không phải ngại phiền phức và rắc rối thì cô ấy cũng đã đấu một sống một còn với cô gái sặc sỡ đang ngồi trước mặt mình rồi.
“Chị à, em chỉ muốn quan tâm chị một chút chứ hoàn toàn không có ý gì đâu…” Còn chưa nói xong mà trên mặt Nguyễn Mộc Trà đã xuất hiện nước mắt ngắn nước mắt dài. Cái đấy còn chưa là gì cả, cô ta còn rên rỉ, nỉ non vài tiếng rồi nói tiếp: “Chị nhất định phải đối xử với em như thế này a? Từ nhỏ đến lớn em không biết mình đã làm sai chuyện gì mà chị cứ luôn chĩa mũi dùi về phía em. Lúc nhỏ thì chị cướp món đồ chơi mà em yêu thích nhất, lớn rồi thì chị lại cướp… cướp mất người em yêu. Chị à, chị có thể…”
Càng nghe Nguyễn Mộc Trà nói thì cơn tức giận của Nguyễn Minh Tú càng lớn.
Lần đầu tiên cô ấy thấy một người có thể đổi trắng thay đen đến mức này.
Nguyễn Mộc Trà không biết xấu hổ dù chỉ một chút thôi à? Vốn dĩ Nguyễn Minh Tú đã muốn im lặng ăn cơm nhưng đến bây giờ thì cô ấy không nhịn nổi nữa.
Nguyễn Minh Tú ném bốp đôi đũa xuống mâm rồi cười lạnh lùng: “Cô đang nói chính bản thân mình đấy à?
Không biết mấy người thích cô mắt phải mù tới cỡ nào mới nhìn trúng một con nhỏ thảo mai như cô nữa.