Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Bạo long hình người!




Vừa dứt lời, Giang Ninh liền ra tay ngay.



Hắn vung mạnh chân, mặt đất tựa như đang rung chuyển.



Sau đó hắn lao vụt đi, xông thẳng về phía đám người.



"Không tự lựa sức mình! Muốn chết.”



"Đánh chết nó.”



"Lên hết cho tao."



Sáu mươi bẩy mấy người tựa như nổi khùng, vung vẩy cây gậy trong tay, tất cả cùng xông về phía Giang Ninh.



Bọn họ còn chưa từng gặp ai không sợ chết.



Lại có một tên dám xông lên, không đánh chết nó, bọn họ làm gì còn mặt mũi nào lăn lộn trong cái giới này.



"Giang Ninh!”



Lâm Vũ Chân kinh ngạc hét lên.



Cô không ngờ Giang Ninh đột nhiên xông lên.



Đối phương có đến sáu bảy chục người!



Một mình hắn sao có thể là đối thủ của bọn họ? Nguy hiểm lắm!



“Cô Lâm, chúng ta báo cảnh sát đi.”



Tiểu Hứa và mấy người phụ trách cũng sợ hồn lìa khỏi xác, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này.



Đây là muốn lấy mạng người ta mà.



Cậu rút điện thoại ra định gọi cảnh sát, nhưng bỗng nghe được một âm thanh vang dội khiến cậu ngẩng phắt đầu lên.



Một quyền oanh tạc, cuồng bạo như rồng.



Chỉ một quyền này thôi, mà tên côn đồ đối diện bay ra ngoài y như sao chổi bay trên bầu trời đêm, rơi bẹp xuống đất, mà ngay cả cơ hội kêu gào cũng chẳng có cứ thế mà ngất đi.



"Binh!"



“Bốp!”



“Rầm!”



Giang Ninh không có chiêu thức đánh đấm gì, chỉ có một chiêu đơn giản gọn nhẹ!



Đấm!



Mỗi một quyền vung lên là có một tên côn đồ văng ra, ngã xuống đất không động đậy nổi.



Mời đọc truyện trên truyện 88



Không quá thời gian của mấy nhịp thở, mười mấy tên côn đồ đã la liệt trên đất.



Đám côn đồ kia sợ đơ người.



Thế này đâu phải là người?



Mẹ nó chứ rõ ràng là bạo long hình người mà!



Đáng sợ quá!



Nhưng bọn họ không có thời gian cân nhắc nhiều, bọn họ đông người, sao có thể sợ một người được?



Nhưng Giang Ninh tựa như không biết mệt, càng đánh càng hăng.



Nắm đấm của hắn chính là vũ khí đáng sợ nhất trên thế giới này.



Âm vang!



Trong chốc lát Giang Ninh đánh tan tác ba mươi mấy tên côn đồ.



Đám côn đồ sợ thật rồi!



Bọn họ cuối cùng cũng sợ rồi!



Mở to mắt ra nhìn những người bên cạnh bay tứ tung, ngã xuống đất nôn òng ọc ra dịch trắng, không điều khiển được cơ thể, cứ thế run lên cầm cập.





Đây có còn là người không?



"Lên! Lên đi chứ!”



"Đừng lui lại đằng sau! Không được lùi lại!"



"Nó chỉ có một mình! Đập chết nó!”



Tên côn đồ cầm đầu giọng cũng run rẩy, gã liều mạng gào, nhưng những người bên cạnh không ngừng lùi về sau, làm gì còn ai dám qua đó nữa?



“Rầm!”



Âm thanh ầm vang chấn động, ngay cả tên côn đồ trước mặt hắn cũng ngã xuống đất, ngực lõm xuống cũng không biết là chết rồi hay là ngất đi nữa.



Hắn bỗng phát hiện ra, kẻ còn có thể đứng được chỉ còn mình hắn thôi!



Tĩnh lặng!



Cả cái khu thi công yên tĩnh đến kim rơi xuống cũng có thể nghe được.



Mới có bao lâu chứ?



Đám người Lâm Vũ Chân há hốc mồm kinh ngạc, hình như vừa nãy bọn họ được xem một bộ phim điện ảnh?



Cô nhìn đồng hồ, phát hiện mới chưa đến một phút!



"Mày, rốt cuộc mày là ai?”



Tên côn đồ cầm đầu hai chân run rẩy, sợ hãi tột cùng.



Giang Ninh không phải là người, mà là ác quỷ!



Hắn chắc chắn là ác quỷ!



“Bốp!”



Giang Ninh ra tay trong chớp mắt, tiến sát đến trước mặt gã, giơ tay nện cho gã một cú ngã sõng soài xuống đất.



“Đến gây chuyện?”



Giang Ninh hừ lạnh: Không biết đây là dự án của vợ tao à?"



Mặt của tên cầm đầu sưng phù lên nhanh chóng.



Gã cắn răng: “Mày dám đánh tao?”



"Mày cảm thấy tao không dám à?"



Giang Ninh híp mắt lại, một thoáng thôi, hơi thở nồng đậm máu tanh chậm rãi tản ra.



Tựa như sau lưng Giang Ninh là một biển máu chất hàng ngàn hàng vạn thi thể.



Luồng hơi thở đáng sợ đó ngột ngạt đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.



Tên côn đồ cầm đầu cảm thấy cổ mình như bị người ta bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.



“Mày...mày đừng có qua đây? Đại ca tao là Hắc Hổ!"



“Hắc Hổ?”



Giang Ninh nhíu mày.



Thấy vẻ mặt của Giang Ninh, tên côn đồ cầm đầu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, xưng tên đại ca ra thì trong cái thành phố Đông Hải này không ai dám coi thường.



"Không biết!"



Ai ngờ, Giang Ninh nói một câu khiến cho tên cầm đầu căng thẳng trở lại.



Còn chưa kịp phản ứng, Giang Ninh đã nhằm vào ngực gã, đá thắng gã bay ra ngoài, xương ức rắc một tiếng, không biết là gãy mấy cái rồi.



Gã hôn mê ngay lập tức!



Lâm Vũ Chân sững sờ.



Những người phụ trách ở hiện trường, nhân viên kỹ thuật, công nhân thi công, tất cả đều há hốc mồm.



Vẻ mặt bọn họ không thể tin được, trong lòng thầm nghĩ, đang quay phim điện ảnh à?



Mời đọc truyện trên truyện 88

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK