Mục lục
Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới.





Thay đổi quá nhanh.





Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải.





“Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời.





Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong.





Anh phủi tay.





“Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia.





Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh.





Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch.





“Chỉ dựa vào một mình anh?”





“Ngông cuồng”





“Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?”





Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió.





Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm.





“Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn.





Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt.





“Mấy người rất may mắn…”





Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù…





Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm.





Âm!





Ầm!





Âm!





Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai.





Bộc phát!





Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn.





Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ.





Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ?





Hoàn toàn chính là nghiền ép.





Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai?





Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.





Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người.





Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích.





Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”
Đôi mắt nhìn nhau từ khoảng không.



Trong không khí ẩn chứa sát khí đang chìm nổi.



Giang Ninh cầm quyền phổ trong tay, quơ quơ khiêu khích, càng khiến cho ánh mắt dưới tấm mặt nạ kia càng tỏ ra âm u.



Anh ta nhìn Giang Ninh, nhìn quyền phổ trên tay Giang Ninh, càng khiếp sợ Giang Ninh vậy mà có thể khống chế chiêu thức trên quyền phổ trong khoảng thời gian ngắn.



Lúc này mới bao lâu?



Mấy ngày?



Không thể nào!



Ngay cả chiêu thức thứ hai Giang Ninh vừa mới thi triển ra, mạnh mế vô song.



Thứ để anh ta kiêng kị nhất chính là Giang Ninh dùng thời gian quá ngắn.



Người bình thường mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng không thể khống chế chiêu thức trên trang quyền phổ, Giang Ninh chỉ dùng mấy ngày.



Giờ phút này anh ta có thể xác định trăm phần trăm Giang Ninh đã hoàn toàn nắm trong tay trang truyền thừa kia của nhà họ Giang.



Chỉ có như vậy, việc lý giải của Giang Ninh với quyền phổ mới sâu như vậy.



Giờ phút này trên người hai người đều sục sôi ý chí chiến đấu, sát khí càng ngút trời.



Giang Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là nhìn nhau trong khoảng không hồi lâu bèn quay người rời khỏi, vốn không muốn ra tay với mình.



Sát khí tan theo khói mây, thậm chí không để lại một chút dấu vết.



Đám người anh Cẩu như gặp đại địch.



Bọn họ sớm đã chuẩn bị hôm nay phải chém giết một trận, thậm chí đã chuẩn bị hy sinh xong.



Dù sao bọn họ biết Giang Ninh lấy quyền phổ ra làm mồi nhử, dẫn dụ chủ thượng mắc câu.



Thật không ngờ chủ thượng vẫn không ra tay.



“Đại ca, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?”



Anh Cẩu có hơi không rõ: “Chẳng lẽ một trang quyền phổ không đủ?”



“Anh ta không nắm chắc” Giang Ninh nói: “Dù tôi sống hay chết cũng là năm mươi phần trăm, anh ta cũng sẽ không ra tay, trừ khi một kích giết tôi trong một giây.”



“W sao?”



Anh Cẩu càng u mê.



Muốn giết Giang Ninh trong một giây, trên đời này chỉ sợ không tồn tại người như vậy.



“Bởi vì anh không thua nổi” Trước đó Giang Ninh không xác định, nhưng bây giờ Giang Ninh có thể khẳng định trăm phần trăm, mục đích của chủ thượng không chỉ lấy được quyền phổ cực đạo, càng muốn lấy được bí mật trên quyền phổ cực đạo.



Anh ta chưa hẳn là nhất định phải đạt được quyền pháp trên quyền phổ cực đạo mà là có lẽ trên quyền phổ có bản đồ nên nhất định phải lấy được.



Cho nên dù mình cướp được quyền phổ, hơn nữa trong thời gian ngắn nắm được quyền pháp thức thứ hai này, chủ thượng vẫn ẩn nhãn không ra tay.



Thật sự đúng là có thể chịu đựng được.



“Đi thôi, về nhà.”



Giang Ninh nhấc túi trái cây lên, xoay người rời khỏi.



Việc bây giờ phải làm chính là càng đạt được nhiều quyền phổ hơn chủ thượng, ép anh ta tới tìm mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK