Rời khỏi Đông Hồ Lâu, mấy người Giang Ninh đến thẳng nhà hàng Kim Ngọc.
Hoàng Ngọc Minh kích động đến sắc mặt đỏ ửng, hồi lâu vẫn chưa tan.
Anh Cẩu đi theo một đường, do dự mấy lần muốn nói vẫn không dám nói.
“Đại ca!”
Hoàng Ngọc Minh cẩn thận gói tôm hùm đất vừa làm xong lại, đưa cho Giang Ninh, “Tối nay cực khổ rồi.”
Giang Ninh lắc đầu: “Tôi lại có chút thất vọng, vốn tưởng Đông Hải chắc có mấy con cá lớn, nào ngờ toàn là phế vật”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu.
Trong mắt Giang Ninh, mấy người Hứa Vinh giống như: phế vật.
Phế vật đó, tôi không có hứng giải quyết, giao cho Giang Ninh lên xe rồi.
Hoàng Ngọc Minh ngây người, giao cho mình? Giang Ninh giải quyết thì dễ nhưng bản thân muốn giải quyết mấy người Hứa Vinh thì không phải chuyện dễ dàng.
“Một tháng”
Giang Ninh nói: “Đám nhóc đó, tôi giúp cậu huấn luyện một tháng, chuyện sau này do cậu làm, tôi phải ở bên vợ: Nói xong, hắn kêu anh Cẩu lái xe đưa hắn về.
Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi, đèn hậu xe cũng biến mất rồi anh mới hoàn hồn lại.
Giang Ninh muốn huấn luyện năm mươi tên nhóc đó, chỉ một tháng? Sau đó muốn bản thân giải quyết hoàn toàn gốc rễ mười mấy năm ở Đông Hải của Hứa Vinh, thậm chí là mấy lão đại mấy chục năm? Anh không phải không tin Giang Ninh, chỉ là vẫn cảm thấy quá khó.
Anh Cẩu lái xe đưa Giang Ninh về khu chung cư Hoa Thành, cung kính mở cửa xe cho anh, giống như là đối điện với một vị thần vậy, cực kỳ thành kính!
“Đại ca!”
Anh Cẩu muốn nói lại thôi, “Em, tháng này em có thể lái xe cho đại ca không?”
Giang Ninh nghĩ ngợi, xe trong nhà để cho Lâm Vũ Chân lái, anh vốn muốn mua một chiếc xe mới nhưng Tô Mai nhất định sẽ nói bản thân dùng tiền bậy bạ.
“Cậu cũng muốn tham gia huấn luyện?” Sao Giang Ninh lại không nhìn ra tâm tư của anh Cẩu.
“Muốn ạ!” Lần này anh Cẩu không do dự, anh biết Giang Ninh thích người thẳng thắn: “A Cẩu cũng muốn trở nên mạnh mẽ!”
“Có thể” Giang Ninh gật đầu, nói xong liền đi vào nhà.
Anh Cẩu cuộn chặt nắm đấm hưng phấn đến đánh vài cái vào không khí, sau đó cẩn thận lái xe rời đi.
Đã sắp mười giờ rồi.
Lâm Vũ Chân còn ngồi trên sofa, tay cầm laptop, đang xem các loại bảng báo cáo của công ty.
Mùi tôm hùm đất truyền đến lập tức khiến cô bất giác chun mũi lại.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Giang Ninh đã giúp cô chuẩn bị xong bát đũa, đến khăn giấy lau tay cũng chuẩn bị xong rồi.
“Qua đây ăn, ba mẹ đã ngủ rồi à?” Giang Ninh nhẹ giọng hỏi.
“Ngủ rồi” Lâm Vũ Chân đi dép lê sang, đến trước bàn, mùi thơm càng nồng hơn: “Muộn thế này mới ăn khuya liệu có bị béo không?” Béo rồi sẽ không đẹp nữa.
“Em béo rồi cũng đẹp”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Giang Ninh giống như biết được tâm tư của Lâm Vũ Chân vậy, vừa nói vừa giúp Lâm Vũ Chân bóc vỏ một con: “Nào, nếm thử xem”
Lâm Vũ Chân nói với bản thân, chỉ được ăn mấy con thôi, nhưng cô nhanh chóng quên mất lời bản thân đã nói.
Giang Ninh lột vỏ một con cô ăn một con, ăn xong rồi Giang Ninh mới để cô đi đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Một đêm không nói chuyện.
Lâm Vũ Chân mang theo sự áy náy với đồ ăn khuya mà ngủ đến sáng.
Lúc tỉnh lại, chăn đệm dưới đất ở trong phòng đã xếp gọn gàng rồi, Giang Ninh cũng không thấy đâu.
Cô đột ngột ngồi dậy: “Giang Ninh?”
Trong lòng Lâm Vũ Chân đột nhiên có cảm giác trống trải, Giang Ninh đi rồi? Cô đi ra khỏi phòng, trước bàn ăn, hình bóng đó vẫn ở đó vẫn ăn như sói đói, ăn ngấu nghiến đồ ăn sáng mà Tô Mai đích thân làm, Lâm Vũ Chân lập tức cảm thấy yên lòng.
“Quỷ lười, dậy muộn thế, lần sau không để dành bữa sáng cho em nữa”
“Hừ, anh dám!”
Ăn sáng xong, anh Cẩu đã đợi ở cửa từ sớm.
Đưa Lâm Vũ Chân đến công ty trước rồi mới đưa Giang Ninh đến xưởng ngoại ô.
Năm mươi người không một ai đến trễ, đến đợi ở cửa nhà xưởng trước.
Nhìn thấy xe của Giang Ninh đến, ánh mắt của năm mươi người thay đổi.
Họ không biết Giang Ninh có thể khiến họ trở nên mạnh đến mức nào, nhưng họ tin Giang Ninh có thực lực này! Sau xưởng có một bãi đất trống, lúc xây dựng nhà xưởng, Giang Ninh đồng thời kêu đội thi công dựng sân huấn luyện trong kế hoạch của anh trên bãi đất trống này.
Lúc này nhìn một cái, chướng ngại chi chít khiến da đầu người khác tê dại! Còn chưa bắt đầu trải nghiệm, chỉ nhìn thôi cũng biết được độ khó nhất định không nhỏ.
“Năm mươi người, nhiều nhất tôi chỉ giữ ba mươi”
Mời đọc truyện trên truyện 88