Cả người chủ nhiệm Phương đều đang run lên, suýt chút nữa thì gầm lên rồi.
“Chúng ta không phải đến…”
“Đến cái gì mà đến?”
Chủ nhiệm Phương lại tát thêm một cái nữa, tát đến trợ lý khoé miệng chảy máu, sợ anh ta nhanh mồm nhanh miệng, nói ra những lời không nên nói: “Mày câm miệng! Chúng ta là đến khảo sát, phạt cái gì mà phạt? Tao nghĩ mày muốn bị phạt đấy!
Không chút phép tắc kỷ luật!”
Trợ lý sững sờ, đầu óc choáng váng, không biết chủ nhiệm Phương đang nói cái gì.
Những người cấp dưới của ông ta, đều hoàn toàn sững sờ, giống như là một kẻ ngốc vậy, nhìn lấy chủ nhiệm Phương.
Bọn họ rõ ràng là đến bắt lỗi mà, bây giờ còn nhìn thấy có người tự mình đóng dấu giả, chỉ một điều này thôi, cũng đủ khiến cho nhà máy của nhà họ Tân đóng cửa, để nhốt Tân Mẫn!
Nhưng chủ nhiệm Phương, đây là có ý gì?
“Anh Phi, ngài, sao lại ở đây ạ?”
Chủ nhiệm Phương mặt mày tái nhợt, ông ta có thể quen biết A Phi, đã là một sự may mắn đối với ông ta, đi theo gia chủ tham gia một số hoạt động, tình cờ gặp được, kể từ đó ông ta đã nhớ đến anh Phi mạnh mẽ và độc đoán này.
Nhưng không ngờ, hôm nay lại gặp nhau ở đây, hơn nữa…ông ta luôn có một linh cảm không tốt.
“Tôi không thể ở đây?”
A Phi cau mày: “Ông là con chó nhà ai mà muốn đuổi tôi đi?”.
Còn thiếu giấy phép gì?
“Không dám không dám ạ!”
Trên trán của chủ nhiệm Phương lập tức đổ mồ hôi hột, ngay cả gia chủ của mình cũng không dám đắc tội với Ma ‘Vương tên A Phi này, ông ta thì là cái thá gì chứ!
Ông ta đâu nào dám!
Cho dù A Phi có làm gì sai, ông ta cũng không thể nói, nhân vật ở cấp độ này, đừng nói mình, cho dù là người của dòng dõi danh giá quyền thế hạng nhấy, cũng không dám dễ dàng kiếm chuyện.
“Anh Phi! Anh Phi hiểu lầm rồi ạ!”
Chủ nhiệm Phương nóng lòng muốn giết chết trợ lý của mình ngay bây giờ, ông ta biết được, mình sắp toi rồi.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của chủ nhiệm Phương, cấp dưới của ông ta, dường như đã hiểu ra điều gì đó, ai nấy nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng, ngay cả thở cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, gân như khiến cho bản thân chết ngạt!
“Hiểu lầm?”
A Phi nhướng mà phải là nhằm vào tôi” Nghe được câu nói này, chủ nhiệm Phương cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một phần.
Ông ta dám nhằm vào A Phi?
Cả phương Bắc này, có bao nhiêu người dám cố ý nhằm “Tôi hiểu rõ, các ông đến đây không vào A Phi chứ?