“Giang tiên sinh!”
Giang Ninh ngồi trên sofa chỉ khẽ gật đầu, tự mình uống trà của mình.
Tiết Hàng này không phải đến tìm hắn.
“Sếp Lâm, nghe nói tiền vốn của quý công ty có chút vấn đề, cho nên tôi đến xem thử có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ không”
Tiết Hàng rất khách khí
“Ông không sợ chúng tôi sẽ phá sản đóng cửa sao?”
Lâm Vũ Chân rất thẳng thắn.
Mấy ngân hàng khác đều dùng lý do này từ chối.
Tiết Hàng cười, không nói gì.
Có vị ngồi trên sofa đó thì công ty này sẽ không thể đóng cửa, dù cho ngân hàng Đông Hải của hắn có đóng cửa, Lâm thị cũng không thể nào đóng cửa.
Đương nhiên, cái tin tức đẳng sau Lâm thị là Giang Ninh, hắn sớm đã ra tử lệnh không được phép tiết lộ, mắc công những đối thủ cùng ngành cạnh tranh dữ dội.
“Chúng tôi tin sếp Lâm, cũng tin tưởng Lâm thị”
Tiết Hàng nói, “Trước khi tôi đã đã gọi điện cho chủ tịch Lâm Văn rồi, về việc vay ngân hàng Đông Hải chúng ôi quyết định cho lãi suất thấp, kéo dài thời hạn đến năm năm, điều này chính là vì muốn sau này có thể hợp tác lâu dài với Lâm thị” Hán không vòng vo, nói rất rõ ràng.
Hôm nay đến không chỉ vì muốn giúp Lâm thị mà hy vọng có thể nhận được công việc kinh doanh, có cơ hội hợp tác với Lâm thị, cho nên mới đề ra điều kiện ưu đãi như vậy.
Lâm Vũ Chân ngây người.
Đổi lại là ngân hàng khác, lúc này dù chịu cho mượn tiền thì chắc chắn cũng sẽ như sư tử há miệng, yêu cầu lãi suất cực cao.
Tiết Hàng không chỉ ưu đãi về lãi suất mà còn nới lỏng thời hạn trả nợ đến năm năm, điều này đồng nghĩa với việc mượn tiền vô điều kiện.
“Tổng giám đốc Tiết Hàng, ông xác định không phải đang đùa?” Lâm Vũ Chân thấy hơi khó tin.
“Đương nhiên”
Tiết Hàng mặt nghiêm túc: “Chỉ là, đề xuất của tôi cần sự đồng ý của Giang tiên sinh”
Lâm Vũ Chân càng ngây người ra.
Ngân hàng Đông Hải cho mình vay tiền, đề xuất một đống điều kiện ưu đãi, họ đã tổn thất rồi, kết quả còn cần sự đồng ý của Giang Ninh? Trước giờ cô chưa từng nghe qua chuyện này, muốn mượn tiền cho người khác còn cần người khác đồng ý.
Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh lại Xua tay.
“Chuyện làm ăn, mọi người bàn, tôi không hỏi nhiều.” Có câu này của Giang Ninh, Tiết Hàng yên tâm rồi.
Hắn tự biết là nếu Giang Ninh muốn tự giải quyết thì căn bản không cần tiền của ngân hàng bọn họ, đừng nói đến chuyện bản thân Giang Ninh có tiền tài vô tận, chỉ cần một câu của anh thì không biết bao nhiêu ngân hàng sẽ chủ động đưa tiền đến! Nhưng kinh doanh là kinh doanh, nếu Giang Ninh đã giao toàn quyền của công ty cho ba con Lâm Vũ Chân thì tất nhiên sẽ không muốn nhúng tay vào quá nhiều.
Điểm này Tiết Hàng nhìn rất chính xác.
Mời đọc truyện trên truyện 88
“Nếu Giang tiên sinh không có ý kiến, vậy sếp Lâm thì sao?” Lâm Vũ Chân vẫn chưa định thần lại được, chuyện tốt này cô đương nhiên sẽ không có ý kiến.
“Nếu sếp Lâm không có ý kiến, vậy chúng ta ký hợp đồng đi, tôi đã mang đến rồi” Xem ra Tiết Hàng còn gấp hơn Lâm Vũ Chân nhiều, hận không thể sớm ký hợp đồng để có cơ hội hợp tác với Lâm thị, hắn không muốn lỡ mất.
Cho đến khi ký xong hợp đồng, Lâm Vũ Chân mới phản ứng lại, còn Tiết Hàng thì vui vẻ mang hợp đồng rời đi, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Giang Ninh”
Lâm Vũ Chân bĩu môi, cô biết nhất định là Giang Ninh ra tay rồi, “Là anh đang giúp đỡ đúng không?”
Cô thật sự quá vô dụng, chuyện gì cũng cần Giang Ninh giúp.
“Không có, là sức hấp dẫn của bản thân em”
Giang Ninh nghiêm túc lắc đầu, “Anh không thân với hắn, có thể giúp được gì? Người ta để ý tiềm năng của Lâm thị kìa”
Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, Giang Ninh thật biết dỗ người khác, thật sự tưởng cô sẽ tin?
“Cút ra! Lâm Vũ Chân đâu! Còn không nhanh ra đây cầu xin”
“Lâm Vũ Chân, công ty cũng sắp phá sản rồi, cô còn không cúi đầu sao? Ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với bổn thiếu gia, tôi có thể suy nghĩ đến việc cho cô một cơ hội!”
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh cực kỳ huênh hoang.
Kim Nhiên đầy mấy người chắn đường ra, to giọng nói: “Lâm Vũ Chân, lỡ mất cơ hội này, cô thật sự sẽ tiêu đời đói” Lâm Phong đi theo bên cạnh cũng khí thế hừng hực.
Trước đây hắn đến đây đã bị Hoàng Ngọc Minh đuổi thẳng ra ngoài, đợi đến lúc Lâm Vũ Chân phá sản rồi, chỗ này sẽ trở thành địa bàn của hắn! Kim Nhiên giống như đi trong công ty của mình vậy, cực kỳ đắc ý, nhìn tất cả bằng ánh mắt từ cao nhìn xuống.
Hắn muốn để tất cả mọi người nhìn thấy Lâm Vũ Chân quỳ xuống xin lỗi cầu xin hắn!
“Tôi đang nghĩ ai ở đẳng sau giở thủ đoạn, dám khiến vợ tôi không vui.”
Giang Ninh đi ra ngoài, nhìn một cái liền thấy Kim Nhiên và Lâm Phong, sắc mặt dần sa sầm xuống, “Có di ngôn gì thì nói nốt cho sớm đi”
Mời đọc truyện trên truyện 88